Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 459: Tĩnh thiếu gia cũng có lúc đỏ mặt?02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn yêu thích đến nỗi cứ sờ sờ không chịu buông tay, đợi đến khi nàng bất mãn lấy mắt trừng hắn, hắn mới cười cười chịu thả tay xuống.Chỉ có thời điểm hắn và nàng hai người ở cùng một chỗ may ra hắn mới có thể giống như một đứa nhỏ không hề cố kỵ mà cười nói như vậyTô Mạt thở dài, nắm tay hắn,“Đi, đi ăn thịt!”Tĩnh thiếu gia nói:“Ngươi định xử lý như thế nào?”Tô Mạt cười cười,“Xử lý như thế nào, đương nhiên là xử lý lạnh.”Cái gọi là xử lý lạnh của nàng chính là yên lặng xem xét.Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu với Lăng Nhược nói:“Đi theo nói Lan Như âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, chờ đại tiểu thư trở về, nàng tạm thời không cần hồi kinh.”Lăng Nhược chưa bao giờ hỏi Tô Mạt vì sao, ở trong ý thức của nàng, tiểu thư phân phó cái gì chỉ cần đi làm là được rồi.Tiểu thư là thông minh nhất .Nàng đi, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia cũng đi tìm đại tiểu thư bọn họ cùng nhau ăn cơm.Nàng chỉ nói cho Lan Như âm thầm giám thị chứ chưa nói với người khác, để mọi người đừng ngạc nhiên, hơn nữa nếu làm cho cầu vồng biết, vậy tương đương hiểu được chính là nói cho Phương Oánh “Chúng ta biết ngươi cải trang , ngươi thành thật khai báo đi.”Dù sao bọn cầu vồng cũng chẳng biết cái gì gọi là bí mật.Hơn nữa cái vườn hoa này cũng không có gì bí mật, tất cả mọi người đều biết đến, bất quá là mở căn cứ trồng hoa cỏ, mỗi ngày nuôi trồng sinh sôi một lượng hoa tươi thật lớn đưa vào trong thành đi bán.Thêm vào nghiên cứu chút hương liệu tinh dầu nước hoa , đi kinh thành mở một tiệm hương liệu thật to.Cái này cũng chưa phải cái gì là ghê gớm.Sau khi rượu chừng cơm no, A Cổ Thái đem nước hoa vừa mới nghiên cứu chế tạo ra tặng cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một bình nhỏ giống nhau, móng tay dù nhỏ nhưng so với chiếc bình xem ra cũng lớn, vậy thì lấy cây trâm quệt một chút, rồi bôi bôi nơi cổ tay, phía mang tai cùng dưới gáy là tốt rồi.A Cổ Thái muốn Tô Mạt tìm thêm người hỗ trợ, phải tìm những người đáng tin một chút, nam nữ già trẻ đều phải nhất nhất nghe theo lời hắn chỉ huy, có rất nhiều việc cần phải làm.Tô Mạt nghĩ nghĩ, phân phó A Lí,“Ngươi lên thôn trang trên, tìm bọn Liễu Đại, nói bọn họ dựa theo yêu cầu của A Cổ Thái chọn những người này đưa tới đây. Nhất định phải bí mật , cố gắng tránh để người khác biết.”Những người A Cổ Thái muốn phải là khỏe mạnh nhưng văn nhược , không thích mấy tiểu tử khôi ngô kiện tráng, đỡ mất công bị nàng cướp người đi qua xưởng thủy tinh.Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tĩnh thiếu gia,“Nếu muốn mở rộng số lương dân cư của thôn trang, có cách nào nhanh nhất?”
Hắn yêu thích đến nỗi
cứ sờ sờ không chịu buông tay, đợi đến khi nàng bất mãn lấy mắt trừng
hắn, hắn mới cười cười chịu thả tay xuống.
Chỉ có thời điểm hắn
và nàng hai người ở cùng một chỗ may ra hắn mới có thể giống như một đứa nhỏ không hề cố kỵ mà cười nói như vậy
Tô Mạt thở dài, nắm tay hắn,“Đi, đi ăn thịt!”
Tĩnh thiếu gia nói:“Ngươi định xử lý như thế nào?”
Tô Mạt cười cười,“Xử lý như thế nào, đương nhiên là xử lý lạnh.”
Cái gọi là xử lý lạnh của nàng chính là yên lặng xem xét.
Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu với Lăng Nhược nói:“Đi theo nói Lan Như âm thầm
giám thị tỷ đệ Phương Oánh, chờ đại tiểu thư trở về, nàng tạm thời không cần hồi kinh.”
Lăng Nhược chưa bao giờ hỏi Tô Mạt vì sao, ở trong ý thức của nàng, tiểu thư phân phó cái gì chỉ cần đi làm là được rồi.
Tiểu thư là thông minh nhất .
Nàng đi, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia cũng đi tìm đại tiểu thư bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Nàng chỉ nói cho Lan Như âm thầm giám thị chứ chưa nói với người khác, để
mọi người đừng ngạc nhiên, hơn nữa nếu làm cho cầu vồng biết, vậy tương
đương hiểu được chính là nói cho Phương Oánh “Chúng ta biết ngươi cải
trang , ngươi thành thật khai báo đi.”
Dù sao bọn cầu vồng cũng chẳng biết cái gì gọi là bí mật.
Hơn nữa cái vườn hoa này cũng không có gì bí mật, tất cả mọi người đều biết đến, bất quá là mở căn cứ trồng hoa cỏ, mỗi ngày nuôi trồng sinh sôi
một lượng hoa tươi thật lớn đưa vào trong thành đi bán.
Thêm vào nghiên cứu chút hương liệu tinh dầu nước hoa , đi kinh thành mở một tiệm hương liệu thật to.
Cái này cũng chưa phải cái gì là ghê gớm.
Sau khi rượu chừng cơm no, A Cổ Thái đem nước hoa vừa mới nghiên cứu chế
tạo ra tặng cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một bình nhỏ giống
nhau, móng tay dù nhỏ nhưng so với chiếc bình xem ra cũng lớn, vậy thì
lấy cây trâm quệt một chút, rồi bôi bôi nơi cổ tay, phía mang tai cùng
dưới gáy là tốt rồi.
A Cổ Thái muốn Tô Mạt tìm thêm người hỗ trợ, phải tìm những người đáng tin một chút, nam nữ già trẻ đều phải nhất
nhất nghe theo lời hắn chỉ huy, có rất nhiều việc cần phải làm.
Tô Mạt nghĩ nghĩ, phân phó A Lí,“Ngươi lên thôn trang trên, tìm bọn Liễu
Đại, nói bọn họ dựa theo yêu cầu của A Cổ Thái chọn những người này đưa
tới đây. Nhất định phải bí mật , cố gắng tránh để người khác biết.”
Những người A Cổ Thái muốn phải là khỏe mạnh nhưng văn nhược , không thích
mấy tiểu tử khôi ngô kiện tráng, đỡ mất công bị nàng cướp người đi qua
xưởng thủy tinh.
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tĩnh thiếu gia,“Nếu muốn mở rộng số lương dân cư của thôn trang, có cách nào nhanh nhất?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn yêu thích đến nỗi cứ sờ sờ không chịu buông tay, đợi đến khi nàng bất mãn lấy mắt trừng hắn, hắn mới cười cười chịu thả tay xuống.Chỉ có thời điểm hắn và nàng hai người ở cùng một chỗ may ra hắn mới có thể giống như một đứa nhỏ không hề cố kỵ mà cười nói như vậyTô Mạt thở dài, nắm tay hắn,“Đi, đi ăn thịt!”Tĩnh thiếu gia nói:“Ngươi định xử lý như thế nào?”Tô Mạt cười cười,“Xử lý như thế nào, đương nhiên là xử lý lạnh.”Cái gọi là xử lý lạnh của nàng chính là yên lặng xem xét.Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu với Lăng Nhược nói:“Đi theo nói Lan Như âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, chờ đại tiểu thư trở về, nàng tạm thời không cần hồi kinh.”Lăng Nhược chưa bao giờ hỏi Tô Mạt vì sao, ở trong ý thức của nàng, tiểu thư phân phó cái gì chỉ cần đi làm là được rồi.Tiểu thư là thông minh nhất .Nàng đi, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia cũng đi tìm đại tiểu thư bọn họ cùng nhau ăn cơm.Nàng chỉ nói cho Lan Như âm thầm giám thị chứ chưa nói với người khác, để mọi người đừng ngạc nhiên, hơn nữa nếu làm cho cầu vồng biết, vậy tương đương hiểu được chính là nói cho Phương Oánh “Chúng ta biết ngươi cải trang , ngươi thành thật khai báo đi.”Dù sao bọn cầu vồng cũng chẳng biết cái gì gọi là bí mật.Hơn nữa cái vườn hoa này cũng không có gì bí mật, tất cả mọi người đều biết đến, bất quá là mở căn cứ trồng hoa cỏ, mỗi ngày nuôi trồng sinh sôi một lượng hoa tươi thật lớn đưa vào trong thành đi bán.Thêm vào nghiên cứu chút hương liệu tinh dầu nước hoa , đi kinh thành mở một tiệm hương liệu thật to.Cái này cũng chưa phải cái gì là ghê gớm.Sau khi rượu chừng cơm no, A Cổ Thái đem nước hoa vừa mới nghiên cứu chế tạo ra tặng cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một bình nhỏ giống nhau, móng tay dù nhỏ nhưng so với chiếc bình xem ra cũng lớn, vậy thì lấy cây trâm quệt một chút, rồi bôi bôi nơi cổ tay, phía mang tai cùng dưới gáy là tốt rồi.A Cổ Thái muốn Tô Mạt tìm thêm người hỗ trợ, phải tìm những người đáng tin một chút, nam nữ già trẻ đều phải nhất nhất nghe theo lời hắn chỉ huy, có rất nhiều việc cần phải làm.Tô Mạt nghĩ nghĩ, phân phó A Lí,“Ngươi lên thôn trang trên, tìm bọn Liễu Đại, nói bọn họ dựa theo yêu cầu của A Cổ Thái chọn những người này đưa tới đây. Nhất định phải bí mật , cố gắng tránh để người khác biết.”Những người A Cổ Thái muốn phải là khỏe mạnh nhưng văn nhược , không thích mấy tiểu tử khôi ngô kiện tráng, đỡ mất công bị nàng cướp người đi qua xưởng thủy tinh.Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tĩnh thiếu gia,“Nếu muốn mở rộng số lương dân cư của thôn trang, có cách nào nhanh nhất?”