Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 467: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại.Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm. Có phải thế không?”Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ thánh minh.”Cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phủ Kha.Tống Dung Hoa nói với thái tử:“Điện hạ, chúng ta cũng nếm thử, nhìn xem có phải thật sự ngon hay không.”Thái tử tỏ ý sai người hầu tùy thân đi múc canh.Lúc này lão phu nhân cười phân phó Xuân Thủy,“Nha đầu, ngươi đi đem canh múc cho mọi người đi. Tuy rằng trong thiên hạ nơi đâu cũng là của bệ hạ, nhưng bệ hạ cùng các vị điện hạ dù sao cũng không thể tự mình động thủ. Chúng ta thật hổ thẹn với chủ nhân, thay bệ hạ phân ưu.”Xuân Thủy mỉm cười, lập tức tiến lên, im lặng nhanh nhẹn múc canh chia cho mọi người.Lão phu nhân nghiễm nhiên trở thành bộ dáng đương gia chủ nhân, hệt như bình thường ở Quốc Công phủ.Lão phu nhân đại tiểu thư liếc mắt một cái, cười cười,“Nhu nha đầu, đi tới lồng hấp lấy điểm tâm đến, để cho bệ hạ cùng thái tử điện hạ nếm thử.”Đại tiểu thư dung mạo tài tình, là ai cũng nhìn thấy, phương diện nữ công gia chánh cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để thi thố.Thái tử bị thu hút nhìn chằm chằm vào trên mặt đại tiểu thư, nàng chỉ cảm thấy giống như bị ánh mặt trời thiêu nướng vậy, hai gò má hơi hơi một chút đỏ hồng như vườn đào bị làn gió xuân quét tới rất say mê lòng người.Nàng lên tiếng đáp ứng, mang theo nha hoàn Minh Nguyệt cùng vú em đi.Nhị tiểu thư vội đứng dậy, nhẹ giọng nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta đi giúp tỷ tỷ.”Nàng giống như vô tình hướng lên phía trước, hoàng đế đang ở uống canh, mặt mày giãn ra, rất là vừa lòng.Thái tử trong tay bưng ly trà, ánh mắt dõi theo phương hướng đại tiểu thư, lúc quay lại, vừa đúng đụng phải tầm mắt của nhị tiểu thư nhìn qua.Nhị tiểu thư cuống quít né tránh, hơi hơi cúi đầu, vội xoay người đi rất nhanh.Hoàng Phủ Giác múc cho Hoàng Phủ Giới muống thịt gào xào hoa ã Lan, khen:“Đây, thất đệ nếm thử món này xem. Ngươi tuyệt đối chưa từng ăn qua.”Hoàng Phủ Giới luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Mạt xem, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bưng lên ăn một miếng,“Uhm, thơm! Tô Mạt, đây là cái gì?”Tô Mạt quay đầu cười nói:“Là rau dại. Ngươi đương nhiên là chưa từng ăn qua .”Hoàng Phủ Giới hưng phấn mà nói:“Ngon, ta sai người mang chút ít về cho mẫu quý phi nếm thử.”

Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại.

Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm. Có phải
thế không?”

Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ thánh minh.”

Cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phủ Kha.

Tống Dung Hoa nói với thái tử:“Điện hạ, chúng ta cũng nếm thử, nhìn xem có phải thật sự ngon hay không.”

Thái tử tỏ ý sai người hầu tùy thân đi múc canh.

Lúc này lão phu nhân cười phân phó Xuân Thủy,“Nha đầu, ngươi đi đem canh
múc cho mọi người đi. Tuy rằng trong thiên hạ nơi đâu cũng là của bệ hạ, nhưng bệ hạ cùng các vị điện hạ dù sao cũng không thể tự mình động thủ. Chúng ta thật hổ thẹn với chủ nhân, thay bệ hạ phân ưu.”

Xuân Thủy mỉm cười, lập tức tiến lên, im lặng nhanh nhẹn múc canh chia cho mọi người.

Lão phu nhân nghiễm nhiên trở thành bộ dáng đương gia chủ nhân, hệt như bình thường ở Quốc Công phủ.

Lão phu nhân đại tiểu thư liếc mắt một cái, cười cười,“Nhu nha đầu, đi tới lồng hấp lấy điểm tâm đến, để cho bệ hạ cùng thái tử điện hạ nếm thử.”

Đại tiểu thư dung mạo tài tình, là ai cũng nhìn thấy, phương diện nữ công gia chánh cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để thi thố.

Thái tử bị thu hút nhìn chằm chằm vào trên mặt đại tiểu thư, nàng chỉ cảm
thấy giống như bị ánh mặt trời thiêu nướng vậy, hai gò má hơi hơi một
chút đỏ hồng như vườn đào bị làn gió xuân quét tới rất say mê lòng
người.

Nàng lên tiếng đáp ứng, mang theo nha hoàn Minh Nguyệt cùng vú em đi.

Nhị tiểu thư vội đứng dậy, nhẹ giọng nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta đi giúp tỷ tỷ.”

Nàng giống như vô tình hướng lên phía trước, hoàng đế đang ở uống canh, mặt mày giãn ra, rất là vừa lòng.

Thái tử trong tay bưng ly trà, ánh mắt dõi theo phương hướng đại tiểu thư,
lúc quay lại, vừa đúng đụng phải tầm mắt của nhị tiểu thư nhìn qua.

Nhị tiểu thư cuống quít né tránh, hơi hơi cúi đầu, vội xoay người đi rất nhanh.

Hoàng Phủ Giác múc cho Hoàng Phủ Giới muống thịt gào xào hoa ã Lan,
khen:“Đây, thất đệ nếm thử món này xem. Ngươi tuyệt đối chưa từng ăn
qua.”

Hoàng Phủ Giới luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Mạt xem, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bưng lên ăn một miếng,“Uhm, thơm! Tô Mạt,
đây là cái gì?”

Tô Mạt quay đầu cười nói:“Là rau dại. Ngươi đương nhiên là chưa từng ăn qua .”

Hoàng Phủ Giới hưng phấn mà nói:“Ngon, ta sai người mang chút ít về cho mẫu quý phi nếm thử.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại.Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm. Có phải thế không?”Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ thánh minh.”Cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phủ Kha.Tống Dung Hoa nói với thái tử:“Điện hạ, chúng ta cũng nếm thử, nhìn xem có phải thật sự ngon hay không.”Thái tử tỏ ý sai người hầu tùy thân đi múc canh.Lúc này lão phu nhân cười phân phó Xuân Thủy,“Nha đầu, ngươi đi đem canh múc cho mọi người đi. Tuy rằng trong thiên hạ nơi đâu cũng là của bệ hạ, nhưng bệ hạ cùng các vị điện hạ dù sao cũng không thể tự mình động thủ. Chúng ta thật hổ thẹn với chủ nhân, thay bệ hạ phân ưu.”Xuân Thủy mỉm cười, lập tức tiến lên, im lặng nhanh nhẹn múc canh chia cho mọi người.Lão phu nhân nghiễm nhiên trở thành bộ dáng đương gia chủ nhân, hệt như bình thường ở Quốc Công phủ.Lão phu nhân đại tiểu thư liếc mắt một cái, cười cười,“Nhu nha đầu, đi tới lồng hấp lấy điểm tâm đến, để cho bệ hạ cùng thái tử điện hạ nếm thử.”Đại tiểu thư dung mạo tài tình, là ai cũng nhìn thấy, phương diện nữ công gia chánh cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để thi thố.Thái tử bị thu hút nhìn chằm chằm vào trên mặt đại tiểu thư, nàng chỉ cảm thấy giống như bị ánh mặt trời thiêu nướng vậy, hai gò má hơi hơi một chút đỏ hồng như vườn đào bị làn gió xuân quét tới rất say mê lòng người.Nàng lên tiếng đáp ứng, mang theo nha hoàn Minh Nguyệt cùng vú em đi.Nhị tiểu thư vội đứng dậy, nhẹ giọng nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta đi giúp tỷ tỷ.”Nàng giống như vô tình hướng lên phía trước, hoàng đế đang ở uống canh, mặt mày giãn ra, rất là vừa lòng.Thái tử trong tay bưng ly trà, ánh mắt dõi theo phương hướng đại tiểu thư, lúc quay lại, vừa đúng đụng phải tầm mắt của nhị tiểu thư nhìn qua.Nhị tiểu thư cuống quít né tránh, hơi hơi cúi đầu, vội xoay người đi rất nhanh.Hoàng Phủ Giác múc cho Hoàng Phủ Giới muống thịt gào xào hoa ã Lan, khen:“Đây, thất đệ nếm thử món này xem. Ngươi tuyệt đối chưa từng ăn qua.”Hoàng Phủ Giới luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Mạt xem, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bưng lên ăn một miếng,“Uhm, thơm! Tô Mạt, đây là cái gì?”Tô Mạt quay đầu cười nói:“Là rau dại. Ngươi đương nhiên là chưa từng ăn qua .”Hoàng Phủ Giới hưng phấn mà nói:“Ngon, ta sai người mang chút ít về cho mẫu quý phi nếm thử.”

Chương 467: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 01