Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 470: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lấy ra cái ly thủy tinh Tĩnh thiếu gia tặng cho nàng mà nàng thấy trân quý nhất, rót ra một ly bách hoa trà do chính nàng sáng chế ra, bên trong có hoa đào, hoa hồng, hoa mai …vân vân, dùng phương pháp đặc thù, căn cứ vào độ phối hợp mùi hương mà điều chế đi ra bách hoa trà.Cái chén thủy tinh này nàng cũng không vừa ý lắm, nhưng ở thời đại này, loại thoạt nhìn bán trong suốt này, có chút hiệu quả đánh bóng cũng không tệ lắm rồi.Sau đó dâng lên cho thái tử một cái chén ngọc, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ và những người khác thì dùng loại chung trà thượng hạng do các lò gốm sứ nổi tiếng làm ra.Hoàng đế nhìn ngắm cái chén trong tay, trong chén có những cánh hoa chìm nổi, những làn khói tỏa ra mờ mịt, giống như đang ngắm hoa trong làn sương mờ vậy, một nụ hoa hồng chậm rãi nở rộ, biến thành một đóa nho nhỏ.Một cánh hoa đào nhẹ nhàng nở to ra, biến thành một chiếc thuyền lá nhỏ màu hồng.Một khối sum suê màu xanh hình cầu, ở trong nước khoan khoái trở mình, biến thành như những lá cây lục bình xanh biếc.Hắn nhìn ngơ ngác, đây sao có thể gọi là uống trà, quả thực là một loại hưởng thụ nghệ thuật a.Đây là cảnh một cánh hoa tượng trưng cho một thế giới mà, hiệu quả trong chớp mắt có thể nhìn thấy được trong ly trà kia, vô cùng rung động.Tất cả mọi người đều bị loại trà đạo của nàng làm kinh sợ, thì thào nói rất có ý nghĩa a.Hoàng Phủ Giác xuất khẩu ngâm nói:“Hoa phát nhất thế giới, trà hương mãn viên xuân. Phụ hoàng, thật sự là trà tốt, hoa viên đẹp, Mạt nhi cũng rất tài giỏi.”Hoàng đế vuốt cằm cười khẽ, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, thơm mà không tầm thường, thấm một mùi hương thanh nhã, từ từ rơi vào trong bụng, nhất thời một mùi thơm quay lại vương vít, đọng lại trong miệng, răng lưỡi mùi thơm nhàn nhạt.Tuy rằng trong cung danh trà có nhiều, thậm chí có một loại Kim trà, một lượng hoàng kim một lượng trà.Nhưng hoàng đế cảm thấy uống vào cũng không có gì quá bất ngờ.Loại trà hoa này, trong cung cũng không có, nhưng nàng thế nhưng lại làm ra được hiệu quả thần kỳ như vậy, thật sự là rất khác biệt, quả thực là nha đầu tính tình tinh tế, trí tuệ hơn người.Tô Mạt thản nhiên nhìn hắn, khóe môi hơi hơi gợi lên, uống trà uống không phải là trà, mà là tâm tình, dưới tâm tình thoải mái nhàn hạ, khung cảnh thanh nhã tú lệ, tâm tình thả lỏng thoải mái.Người đó sẽ thấy sung sướng.Trong lòng thấy thư thái, miệng sẽ khoan khoái, người đến cầu xin chuyện gì, sẽ dễ dàng hơn nhiều.Hoàng đế uống hết non nửa ly trà, ý cười trên mặt không dứt, liên tục cùng Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tán thưởng, Tô Mạt là đứa nhỏ tốt.

Tô Mạt lấy ra cái ly
thủy tinh Tĩnh thiếu gia tặng cho nàng mà nàng thấy trân quý nhất, rót
ra một ly bách hoa trà do chính nàng sáng chế ra, bên trong có hoa đào,
hoa hồng, hoa mai …vân vân, dùng phương pháp đặc thù, căn cứ vào độ phối hợp mùi hương mà điều chế đi ra bách hoa trà.

Cái chén thủy tinh này nàng cũng không vừa ý lắm, nhưng ở thời đại này, loại thoạt nhìn
bán trong suốt này, có chút hiệu quả đánh bóng cũng không tệ lắm rồi.

Sau đó dâng lên cho thái tử một cái chén ngọc, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ và những người khác thì dùng loại chung trà thượng hạng do các lò gốm
sứ nổi tiếng làm ra.

Hoàng đế nhìn ngắm cái chén trong tay, trong chén có những cánh hoa chìm nổi, những làn khói tỏa ra mờ mịt, giống
như đang ngắm hoa trong làn sương mờ vậy, một nụ hoa hồng chậm rãi nở
rộ, biến thành một đóa nho nhỏ.

Một cánh hoa đào nhẹ nhàng nở to ra, biến thành một chiếc thuyền lá nhỏ màu hồng.

Một khối sum suê màu xanh hình cầu, ở trong nước khoan khoái trở mình, biến thành như những lá cây lục bình xanh biếc.

Hắn nhìn ngơ ngác, đây sao có thể gọi là uống trà, quả thực là một loại hưởng thụ nghệ thuật a.

Đây là cảnh một cánh hoa tượng trưng cho một thế giới mà, hiệu quả trong
chớp mắt có thể nhìn thấy được trong ly trà kia, vô cùng rung động.

Tất cả mọi người đều bị loại trà đạo của nàng làm kinh sợ, thì thào nói rất có ý nghĩa a.

Hoàng Phủ Giác xuất khẩu ngâm nói:“Hoa phát nhất thế giới, trà hương mãn viên xuân. Phụ hoàng, thật sự là trà tốt, hoa viên đẹp, Mạt nhi cũng rất tài giỏi.”

Hoàng đế vuốt cằm cười khẽ, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một
ngụm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, thơm mà không tầm thường, thấm một
mùi hương thanh nhã, từ từ rơi vào trong bụng, nhất thời một mùi thơm
quay lại vương vít, đọng lại trong miệng, răng lưỡi mùi thơm nhàn nhạt.

Tuy rằng trong cung danh trà có nhiều, thậm chí có một loại Kim trà, một lượng hoàng kim một lượng trà.

Nhưng hoàng đế cảm thấy uống vào cũng không có gì quá bất ngờ.

Loại trà hoa này, trong cung cũng không có, nhưng nàng thế nhưng lại làm ra
được hiệu quả thần kỳ như vậy, thật sự là rất khác biệt, quả thực là nha đầu tính tình tinh tế, trí tuệ hơn người.

Tô Mạt thản nhiên nhìn hắn, khóe môi hơi hơi gợi lên, uống trà uống không phải là trà, mà là
tâm tình, dưới tâm tình thoải mái nhàn hạ, khung cảnh thanh nhã tú lệ,
tâm tình thả lỏng thoải mái.

Người đó sẽ thấy sung sướng.

Trong lòng thấy thư thái, miệng sẽ khoan khoái, người đến cầu xin chuyện gì, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hoàng đế uống hết non nửa ly trà, ý cười trên mặt không dứt, liên tục cùng Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tán thưởng, Tô Mạt là đứa nhỏ tốt.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lấy ra cái ly thủy tinh Tĩnh thiếu gia tặng cho nàng mà nàng thấy trân quý nhất, rót ra một ly bách hoa trà do chính nàng sáng chế ra, bên trong có hoa đào, hoa hồng, hoa mai …vân vân, dùng phương pháp đặc thù, căn cứ vào độ phối hợp mùi hương mà điều chế đi ra bách hoa trà.Cái chén thủy tinh này nàng cũng không vừa ý lắm, nhưng ở thời đại này, loại thoạt nhìn bán trong suốt này, có chút hiệu quả đánh bóng cũng không tệ lắm rồi.Sau đó dâng lên cho thái tử một cái chén ngọc, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ và những người khác thì dùng loại chung trà thượng hạng do các lò gốm sứ nổi tiếng làm ra.Hoàng đế nhìn ngắm cái chén trong tay, trong chén có những cánh hoa chìm nổi, những làn khói tỏa ra mờ mịt, giống như đang ngắm hoa trong làn sương mờ vậy, một nụ hoa hồng chậm rãi nở rộ, biến thành một đóa nho nhỏ.Một cánh hoa đào nhẹ nhàng nở to ra, biến thành một chiếc thuyền lá nhỏ màu hồng.Một khối sum suê màu xanh hình cầu, ở trong nước khoan khoái trở mình, biến thành như những lá cây lục bình xanh biếc.Hắn nhìn ngơ ngác, đây sao có thể gọi là uống trà, quả thực là một loại hưởng thụ nghệ thuật a.Đây là cảnh một cánh hoa tượng trưng cho một thế giới mà, hiệu quả trong chớp mắt có thể nhìn thấy được trong ly trà kia, vô cùng rung động.Tất cả mọi người đều bị loại trà đạo của nàng làm kinh sợ, thì thào nói rất có ý nghĩa a.Hoàng Phủ Giác xuất khẩu ngâm nói:“Hoa phát nhất thế giới, trà hương mãn viên xuân. Phụ hoàng, thật sự là trà tốt, hoa viên đẹp, Mạt nhi cũng rất tài giỏi.”Hoàng đế vuốt cằm cười khẽ, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, thơm mà không tầm thường, thấm một mùi hương thanh nhã, từ từ rơi vào trong bụng, nhất thời một mùi thơm quay lại vương vít, đọng lại trong miệng, răng lưỡi mùi thơm nhàn nhạt.Tuy rằng trong cung danh trà có nhiều, thậm chí có một loại Kim trà, một lượng hoàng kim một lượng trà.Nhưng hoàng đế cảm thấy uống vào cũng không có gì quá bất ngờ.Loại trà hoa này, trong cung cũng không có, nhưng nàng thế nhưng lại làm ra được hiệu quả thần kỳ như vậy, thật sự là rất khác biệt, quả thực là nha đầu tính tình tinh tế, trí tuệ hơn người.Tô Mạt thản nhiên nhìn hắn, khóe môi hơi hơi gợi lên, uống trà uống không phải là trà, mà là tâm tình, dưới tâm tình thoải mái nhàn hạ, khung cảnh thanh nhã tú lệ, tâm tình thả lỏng thoải mái.Người đó sẽ thấy sung sướng.Trong lòng thấy thư thái, miệng sẽ khoan khoái, người đến cầu xin chuyện gì, sẽ dễ dàng hơn nhiều.Hoàng đế uống hết non nửa ly trà, ý cười trên mặt không dứt, liên tục cùng Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tán thưởng, Tô Mạt là đứa nhỏ tốt.

Chương 470: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 04