Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 472: Thả con tép, bắt con tôm tính kế lẫn nhau 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì.Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng, hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức thân cận.Lúc này mọi người đều đang nhấm nháp điểm tâm, đều khen không dứt miệng.Lão phu nhân ý bảo đại tiểu thư tự mình đưa qua cho thái tử .Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, hơi hơi cúi đầu, bưng một cái đĩa bánh hoa đào.Nàng eo nhỏ gầy vai gầy, tuy rằng làm người cao ngạo, nhưng cũng có thời điểm ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, đem điểm tâm dặt xuống.Nói cũng chưa nói đã muốn đi.Chiếc áo khoác trên người bị người ta giữ lại, nàng cả kinh, cuống quít giương mắt nhìn hắn.Đối diện với ánh mắt đen lành lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, chậm rãi , hắn cười rộ lên,“Là do nàng làm à?”Đại tiểu thư việc rũ mắt xuống,“Là Mạt nhi dạy.”Thái tử hừ một tiếng, không vui nói:“Làm cái gì mà cứ giờ giờ khắc khắc trên miệng đều nhắc tới tiểu nha đầu đó.”Đại tiểu thư sững ra một lát, nhịn không được nhíu mi,“Điện hạ không thích Mạt nhi à?”Nếu là có người chán ghét Mạt nhi, vậy thì đã khiến nàng khó nghĩ rồi.Thái tử đảo mắt, nhìn về phía bên kia thấy Tô Mạt cũng Hoàng Phủ Giác đang nói cười vui vẻ, thản nhiên nói:“Làm sao có thể. Chẳng qua là sợ nàng ta còn nhỏ, bị người ta lừa cũng không biết.”Đại tiểu thư hơi thi lễ,“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”Nói xong muốn cáo lui.Thái tử chuyển thành nắm gọn áo khoác của nàng kéo nàng gần lại một chút, , khẽ cười nói:“Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể ăn nàng hay sao chứ?”Hắn nhặt lên một miếng bảnh hoa đào mỏng, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.Bạc môi ngậm miếng điểm tâm màu xanh ngọc, vẻ yêu mỵ mê hoặc người không thể nói rõ.Trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên nhảy lên một cái, vội di dời ánh mắt.Lúc này Hoàng Phủ Giác đứng dậy, đi đến phía trước, hành lễ với hoàng đế, cười nói:“Phụ hoàng, hôm nay coi như đến đúng ngày rồi a?”Hoàng đế ha ha cười, nhìn hắn một cái,“Nói đi, ngươi lại nghĩ tới muốn cái gì?”Hoàng Phủ Giác ôn nhã đoan chính, thế nhưng cũng hơi làm ra bộ dáng làm nũng,“Phụ hoàng quá xem thường người ta đi. Nhi thần tuy rằng bất tài, nhưng cũng sẽ không dựa vào hơi người khác da mặt dày xin phụ hoàng này nọ.”Thái tử nhất thời sắc mặt trầm xuống, khí thế đóng băng.Hoàng đế hướng Tô Mạt ngoắc lại,“Nha đầu, đến đây.”
Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì.
Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng,
hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức
thân cận.
Lúc này mọi người đều đang nhấm nháp điểm tâm, đều khen không dứt miệng.
Lão phu nhân ý bảo đại tiểu thư tự mình đưa qua cho thái tử .
Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, hơi hơi cúi đầu, bưng một cái đĩa bánh hoa đào.
Nàng eo nhỏ gầy vai gầy, tuy rằng làm người cao ngạo, nhưng cũng có thời
điểm ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, đem điểm tâm dặt xuống.
Nói cũng chưa nói đã muốn đi.
Chiếc áo khoác trên người bị người ta giữ lại, nàng cả kinh, cuống quít giương mắt nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt đen lành lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, chậm rãi , hắn cười rộ lên,“Là do nàng làm à?”
Đại tiểu thư việc rũ mắt xuống,“Là Mạt nhi dạy.”
Thái tử hừ một tiếng, không vui nói:“Làm cái gì mà cứ giờ giờ khắc khắc trên miệng đều nhắc tới tiểu nha đầu đó.”
Đại tiểu thư sững ra một lát, nhịn không được nhíu mi,“Điện hạ không thích Mạt nhi à?”
Nếu là có người chán ghét Mạt nhi, vậy thì đã khiến nàng khó nghĩ rồi.
Thái tử đảo mắt, nhìn về phía bên kia thấy Tô Mạt cũng Hoàng Phủ Giác đang
nói cười vui vẻ, thản nhiên nói:“Làm sao có thể. Chẳng qua là sợ nàng ta còn nhỏ, bị người ta lừa cũng không biết.”
Đại tiểu thư hơi thi lễ,“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”
Nói xong muốn cáo lui.
Thái tử chuyển thành nắm gọn áo khoác của nàng kéo nàng gần lại một chút, ,
khẽ cười nói:“Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể ăn nàng hay sao chứ?”
Hắn nhặt lên một miếng bảnh hoa đào mỏng, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.
Bạc môi ngậm miếng điểm tâm màu xanh ngọc, vẻ yêu mỵ mê hoặc người không thể nói rõ.
Trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên nhảy lên một cái, vội di dời ánh mắt.
Lúc này Hoàng Phủ Giác đứng dậy, đi đến phía trước, hành lễ với hoàng đế,
cười nói:“Phụ hoàng, hôm nay coi như đến đúng ngày rồi a?”
Hoàng đế ha ha cười, nhìn hắn một cái,“Nói đi, ngươi lại nghĩ tới muốn cái gì?”
Hoàng Phủ Giác ôn nhã đoan chính, thế nhưng cũng hơi làm ra bộ dáng làm
nũng,“Phụ hoàng quá xem thường người ta đi. Nhi thần tuy rằng bất tài,
nhưng cũng sẽ không dựa vào hơi người khác da mặt dày xin phụ hoàng này
nọ.”
Thái tử nhất thời sắc mặt trầm xuống, khí thế đóng băng.
Hoàng đế hướng Tô Mạt ngoắc lại,“Nha đầu, đến đây.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì.Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng, hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức thân cận.Lúc này mọi người đều đang nhấm nháp điểm tâm, đều khen không dứt miệng.Lão phu nhân ý bảo đại tiểu thư tự mình đưa qua cho thái tử .Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, hơi hơi cúi đầu, bưng một cái đĩa bánh hoa đào.Nàng eo nhỏ gầy vai gầy, tuy rằng làm người cao ngạo, nhưng cũng có thời điểm ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, đem điểm tâm dặt xuống.Nói cũng chưa nói đã muốn đi.Chiếc áo khoác trên người bị người ta giữ lại, nàng cả kinh, cuống quít giương mắt nhìn hắn.Đối diện với ánh mắt đen lành lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, chậm rãi , hắn cười rộ lên,“Là do nàng làm à?”Đại tiểu thư việc rũ mắt xuống,“Là Mạt nhi dạy.”Thái tử hừ một tiếng, không vui nói:“Làm cái gì mà cứ giờ giờ khắc khắc trên miệng đều nhắc tới tiểu nha đầu đó.”Đại tiểu thư sững ra một lát, nhịn không được nhíu mi,“Điện hạ không thích Mạt nhi à?”Nếu là có người chán ghét Mạt nhi, vậy thì đã khiến nàng khó nghĩ rồi.Thái tử đảo mắt, nhìn về phía bên kia thấy Tô Mạt cũng Hoàng Phủ Giác đang nói cười vui vẻ, thản nhiên nói:“Làm sao có thể. Chẳng qua là sợ nàng ta còn nhỏ, bị người ta lừa cũng không biết.”Đại tiểu thư hơi thi lễ,“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”Nói xong muốn cáo lui.Thái tử chuyển thành nắm gọn áo khoác của nàng kéo nàng gần lại một chút, , khẽ cười nói:“Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể ăn nàng hay sao chứ?”Hắn nhặt lên một miếng bảnh hoa đào mỏng, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.Bạc môi ngậm miếng điểm tâm màu xanh ngọc, vẻ yêu mỵ mê hoặc người không thể nói rõ.Trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên nhảy lên một cái, vội di dời ánh mắt.Lúc này Hoàng Phủ Giác đứng dậy, đi đến phía trước, hành lễ với hoàng đế, cười nói:“Phụ hoàng, hôm nay coi như đến đúng ngày rồi a?”Hoàng đế ha ha cười, nhìn hắn một cái,“Nói đi, ngươi lại nghĩ tới muốn cái gì?”Hoàng Phủ Giác ôn nhã đoan chính, thế nhưng cũng hơi làm ra bộ dáng làm nũng,“Phụ hoàng quá xem thường người ta đi. Nhi thần tuy rằng bất tài, nhưng cũng sẽ không dựa vào hơi người khác da mặt dày xin phụ hoàng này nọ.”Thái tử nhất thời sắc mặt trầm xuống, khí thế đóng băng.Hoàng đế hướng Tô Mạt ngoắc lại,“Nha đầu, đến đây.”