Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 486: Nàng không phải thánh mẫu -- không thể nhận giặc làm mẫu!04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt thấy đạt được mục đích rồi, bèn nói:“Ta tuy rằng sẽ không nhận Vương phu nhân làm mẫu thân, nhưng Quốc Công cũng là phụ thân ta. Điểm ấy là không thể thay đổi. Lão phu nhân cảm thấy, chẳng lẽ huyết mạch tương liên giữa phụ thân và nữ nhi, còn để không thắng nổi cái danh phận đích nữ và thứ nữ sao?”Lão phu nhân nay đã bình tĩnh trở lại, lập tức liền nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng là đứa nhỏ của Tô gia, nàng làm nở mày nở mặt cho Tô, còn so đo cái gì chứ.Nếu nàng được hoàng đế sủng ái, làm vương phi của vị hoàng tử nào đó thậm chí làm thái tử phi, thì có vấn đề gì chứ.Điều này không phải đã chứng minh, Tô gia giáo đạo có phương pháp, thứ nữ cũng có thể xuất sắc như thế sao?Nàng cười cười, nói:“Ngươi đi chơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Bất quá lần này trở về, cho ngươi nhập gia phả. Ngươi không phải nghĩa nữ của Tô gia, mà là Ngũ tiểu thư chân chính.”Tô Mạt thật ra không để tâm làm Ngũ hay Tứ tiểu thư, dù sao nàng hiện tại để ý bất quá là người phụ thân cưng chiều nàng mà thôi.Nàng dù sao cũng không thể bỏ mặc người phụ thân này.Nàng gật gật đầu, dập đầu một cái vớilão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đi chơi đây.”Lão phu nhân lên tiếng, hơi hơi khép mắt, lại nói:“Có đôi khi đừng quá làm càn cùng hoàng đế. Phải có chút bổn phận làm thần tử.”Tô Mạt đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài.Tô Việt đón nàng, đưa hoa tay trong tay trao cho nàng, đi cùng nàng ra ngoài,“Lão tổ mẫu không làm khó ngươi chứ.”Tô Việt đi theo lão phu nhân lớn lên, đương nhiên biết vị lão phu nhân này mặt ngoài hiền hoà, thực tế thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.Cho dù là nam nhân, cũng không tất có cái loại khí phách này.Trong nhà các thúc thúc bá bá, đều cực kỳ sợ lão phu nhân.Nay Tô gia bên ngoài tiến hành con đường làm quan, trong nhà đều do các thúc thúc cùng chiếu cố cả một đại gia tộc.Vì có thể trở thành nơi hậu thuẫn đủ tư cách, lão phu nhân cũng là hao hết tâm tư.Sự vinh nhục của một địa gia tộc có đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt, quật khởi mau, lụi tàn cũng mau.Trong nhà một người kiêu căng, hoặc là tự ai đó vô tâm phạm sai lầm, đều có khả năng trở thành ngòi nổ làm đế vương tức giận, làm cho cả nhà bị diệt vong.Lão phu nhân đã khiến cho gia tộc thấy được, đi theo nàng cùng Tô quốc Công, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý, rạng danh quê nhà.Nếu không nghe lời, muốn làm vài tiểu kĩ xảo, như vậy thực xin lỗi, liền trực tiếp từ gia phả Tô gia cút xéo đi.Cho dù gây ra đại họa gì, tai họa đó cũng coi như không bị đổ trên đầu Tô gia.

Tô Mạt thấy đạt được
mục đích rồi, bèn nói:“Ta tuy rằng sẽ không nhận Vương phu nhân làm mẫu
thân, nhưng Quốc Công cũng là phụ thân ta. Điểm ấy là không thể thay
đổi. Lão phu nhân cảm thấy, chẳng lẽ huyết mạch tương liên giữa phụ thân và nữ nhi, còn để không thắng nổi cái danh phận đích nữ và thứ nữ sao?”

Lão phu nhân nay đã bình tĩnh trở lại, lập tức liền nghĩ thông suốt, chỉ
cần nàng là đứa nhỏ của Tô gia, nàng làm nở mày nở mặt cho Tô, còn so đo cái gì chứ.

Nếu nàng được hoàng đế sủng ái, làm vương phi của vị hoàng tử nào đó thậm chí làm thái tử phi, thì có vấn đề gì chứ.

Điều này không phải đã chứng minh, Tô gia giáo đạo có phương pháp, thứ nữ cũng có thể xuất sắc như thế sao?

Nàng cười cười, nói:“Ngươi đi chơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Bất quá lần này
trở về, cho ngươi nhập gia phả. Ngươi không phải nghĩa nữ của Tô gia, mà là Ngũ tiểu thư chân chính.”

Tô Mạt thật ra không để tâm làm Ngũ hay Tứ tiểu thư, dù sao nàng hiện tại để ý bất quá là người phụ thân
cưng chiều nàng mà thôi.

Nàng dù sao cũng không thể bỏ mặc người phụ thân này.

Nàng gật gật đầu, dập đầu một cái vớilão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đi chơi đây.”

Lão phu nhân lên tiếng, hơi hơi khép mắt, lại nói:“Có đôi khi đừng quá làm
càn cùng hoàng đế. Phải có chút bổn phận làm thần tử.”

Tô Mạt đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài.

Tô Việt đón nàng, đưa hoa tay trong tay trao cho nàng, đi cùng nàng ra ngoài,“Lão tổ mẫu không làm khó ngươi chứ.”

Tô Việt đi theo lão phu nhân lớn lên, đương nhiên biết vị lão phu nhân này mặt ngoài hiền hoà, thực tế thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.

Cho dù là nam nhân, cũng không tất có cái loại khí phách này.

Trong nhà các thúc thúc bá bá, đều cực kỳ sợ lão phu nhân.

Nay Tô gia bên ngoài tiến hành con đường làm quan, trong nhà đều do các thúc thúc cùng chiếu cố cả một đại gia tộc.

Vì có thể trở thành nơi hậu thuẫn đủ tư cách, lão phu nhân cũng là hao hết tâm tư.

Sự vinh nhục của một địa gia tộc có đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt, quật khởi mau, lụi tàn cũng mau.

Trong nhà một người kiêu căng, hoặc là tự ai đó vô tâm phạm sai lầm, đều có
khả năng trở thành ngòi nổ làm đế vương tức giận, làm cho cả nhà bị diệt vong.

Lão phu nhân đã khiến cho gia tộc thấy được, đi theo nàng
cùng Tô quốc Công, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý, rạng danh quê nhà.

Nếu không nghe lời, muốn làm vài tiểu kĩ xảo, như vậy thực xin lỗi, liền trực tiếp từ gia phả Tô gia cút xéo đi.

Cho dù gây ra đại họa gì, tai họa đó cũng coi như không bị đổ trên đầu Tô gia.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt thấy đạt được mục đích rồi, bèn nói:“Ta tuy rằng sẽ không nhận Vương phu nhân làm mẫu thân, nhưng Quốc Công cũng là phụ thân ta. Điểm ấy là không thể thay đổi. Lão phu nhân cảm thấy, chẳng lẽ huyết mạch tương liên giữa phụ thân và nữ nhi, còn để không thắng nổi cái danh phận đích nữ và thứ nữ sao?”Lão phu nhân nay đã bình tĩnh trở lại, lập tức liền nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng là đứa nhỏ của Tô gia, nàng làm nở mày nở mặt cho Tô, còn so đo cái gì chứ.Nếu nàng được hoàng đế sủng ái, làm vương phi của vị hoàng tử nào đó thậm chí làm thái tử phi, thì có vấn đề gì chứ.Điều này không phải đã chứng minh, Tô gia giáo đạo có phương pháp, thứ nữ cũng có thể xuất sắc như thế sao?Nàng cười cười, nói:“Ngươi đi chơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Bất quá lần này trở về, cho ngươi nhập gia phả. Ngươi không phải nghĩa nữ của Tô gia, mà là Ngũ tiểu thư chân chính.”Tô Mạt thật ra không để tâm làm Ngũ hay Tứ tiểu thư, dù sao nàng hiện tại để ý bất quá là người phụ thân cưng chiều nàng mà thôi.Nàng dù sao cũng không thể bỏ mặc người phụ thân này.Nàng gật gật đầu, dập đầu một cái vớilão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đi chơi đây.”Lão phu nhân lên tiếng, hơi hơi khép mắt, lại nói:“Có đôi khi đừng quá làm càn cùng hoàng đế. Phải có chút bổn phận làm thần tử.”Tô Mạt đáp ứng rồi cáo từ đi ra ngoài.Tô Việt đón nàng, đưa hoa tay trong tay trao cho nàng, đi cùng nàng ra ngoài,“Lão tổ mẫu không làm khó ngươi chứ.”Tô Việt đi theo lão phu nhân lớn lên, đương nhiên biết vị lão phu nhân này mặt ngoài hiền hoà, thực tế thì thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.Cho dù là nam nhân, cũng không tất có cái loại khí phách này.Trong nhà các thúc thúc bá bá, đều cực kỳ sợ lão phu nhân.Nay Tô gia bên ngoài tiến hành con đường làm quan, trong nhà đều do các thúc thúc cùng chiếu cố cả một đại gia tộc.Vì có thể trở thành nơi hậu thuẫn đủ tư cách, lão phu nhân cũng là hao hết tâm tư.Sự vinh nhục của một địa gia tộc có đôi khi chỉ là chuyện trong nháy mắt, quật khởi mau, lụi tàn cũng mau.Trong nhà một người kiêu căng, hoặc là tự ai đó vô tâm phạm sai lầm, đều có khả năng trở thành ngòi nổ làm đế vương tức giận, làm cho cả nhà bị diệt vong.Lão phu nhân đã khiến cho gia tộc thấy được, đi theo nàng cùng Tô quốc Công, chắc chắn sẽ có vinh hoa phú quý, rạng danh quê nhà.Nếu không nghe lời, muốn làm vài tiểu kĩ xảo, như vậy thực xin lỗi, liền trực tiếp từ gia phả Tô gia cút xéo đi.Cho dù gây ra đại họa gì, tai họa đó cũng coi như không bị đổ trên đầu Tô gia.

Chương 486: Nàng không phải thánh mẫu -- không thể nhận giặc làm mẫu!04