Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 496: Phong vương phong hầu thì sao chứ?06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chờ tắm rửa xong, nàng lại thoa một chút nước hoa mới đem từ vườn hoa về, quả nhiên là mùi hương rất khác biệt, mùi hương lưu lại rất lâu.Mấu chốt là rất tiện lợi khi dùng, mùi hương đủ loại đa dạng.Điểm ấy chính là điểm thuận lợi cực lớn.Nàng ngửi trong chốc lát, cân nhắc một chút, giữ lại hai bình, sau đó cầm lấy bốn bình còn lại, đặt vào trong tráp, lại đem hai bình kia đặt vào một cái trap khác.Nói với nha đầu bên người là Hạ Hà:“Đi giao cho ngươi lão tử nương, bảo bà ta âm thầm đem đến các cửa hàng hương liệu lớn bán, một lọ ít nhất phải được giá 3 đến 5 lượng bạc mới bán.”Tuy rằng mấy bình này bất quá là loại có mùi hương bình thường, nếu như ở nhà xông hương, cũng chỉ là một lượng bạc mua được mấy chục cân, làm thành thành phẩm, một lượng bạc cũng có thể mua được rất nhiều.Nhưng thứ này mới lạ, có hình dáng như cống phẩm ở trong cung.Hạ Hà cầm lấy, lập tức tự mình đi làm việc được giao.Sau đó nhị tiểu thư cầm lấy bốn bình còn lại đi tới chỗ Vương phu nhân.Vương phu nhân đang quở trách người khác khuôn mặt rất thâm trầm, vốn tưởng rằng lão phu nhân không ở nhà, bản thân có thể uy phong, sai người lấy tiền đi mua lễ vật, chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ để đi tặng lễ. Ai biết mấy mụ mụ kia nhất mực nói lão phu nhân đã giao phó rồi, tạm thời không thể động tới.Vương phu nhân vốn cảm thấy bản thân một lần nữa được làm đương gia, tuy rằng mọi chuyện phải báo lại với lão phu nhân, nhưng cũng biết bà ta khẳng định vẫn phải dùng tới mình.Kiêng dè mặt mũi của Tô gia, còn có tiền đồ của con trưởng, quyền thế của nhà họ Vương, lão phu nhân cũng không thể vứt bỏ mình được.Nàng muốn thừa dịp chính mình làm đương gia, lão phu nhân dần dẫn sẽ mặc kệ mọi chuyện lúc đó nàng sẽ đem người của mình đề bạt lên, đem lão phu nhân nhân chèn ép xuống.Ai biết hiện tại lão phu nhân tổng kết chuyện của Cố di nương, căn bản không cho nàng một chút thời cơ để lợi dụng.Vương phu nhân muốn phái vào một người chuyên thu mua đồ, hòng vớt vát ít bạc cho mình, cũng không thể.Hiện tại lại nghe nói hoàng đế cải trang đi tới vườn hoa, Tô Mạt tặng rất nhiều hương liệu cùng nước hoa cho các vị chư vị nương nương trong cung, còn mang theo rất nhiều về tặng cho các di nương trong nhà, chỉ riêng phần của mình là không có.Như thế nào có thể không khiến nàng tức giận?Cho nên nàng muốn đi mua loại cực tốt dùng, bỏ ra đống tiền lớn để mua, sẽ không thèm để ý tới mấy thứ đó.Ai biết, lão phu nhân lưu lại một mụ mụ quản lý sổ sách thu chi, nặng nhẹ đều không ưa, một mực chắc chắn rằng phải đợi lão phu nhân trở về để hỏi.Gửi thanks

Chờ tắm rửa xong, nàng lại thoa một chút nước hoa mới đem từ vườn hoa về,
quả nhiên là mùi hương rất khác biệt, mùi hương lưu lại rất lâu.

Mấu chốt là rất tiện lợi khi dùng, mùi hương đủ loại đa dạng.

Điểm ấy chính là điểm thuận lợi cực lớn.

Nàng ngửi trong chốc lát, cân nhắc một chút, giữ lại hai bình, sau đó cầm
lấy bốn bình còn lại, đặt vào trong tráp, lại đem hai bình kia đặt vào
một cái trap khác.

Nói với nha đầu bên người là Hạ Hà:“Đi giao
cho ngươi lão tử nương, bảo bà ta âm thầm đem đến các cửa hàng hương
liệu lớn bán, một lọ ít nhất phải được giá 3 đến 5 lượng bạc mới bán.”

Tuy rằng mấy bình này bất quá là loại có mùi hương bình thường, nếu như ở
nhà xông hương, cũng chỉ là một lượng bạc mua được mấy chục cân, làm
thành thành phẩm, một lượng bạc cũng có thể mua được rất nhiều.

Nhưng thứ này mới lạ, có hình dáng như cống phẩm ở trong cung.

Hạ Hà cầm lấy, lập tức tự mình đi làm việc được giao.

Sau đó nhị tiểu thư cầm lấy bốn bình còn lại đi tới chỗ Vương phu nhân.

Vương phu nhân đang quở trách người khác khuôn mặt rất thâm trầm, vốn tưởng
rằng lão phu nhân không ở nhà, bản thân có thể uy phong, sai người lấy
tiền đi mua lễ vật, chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ để đi tặng lễ. Ai biết mấy mụ mụ kia nhất mực nói lão phu nhân đã giao phó rồi, tạm thời không thể động tới.

Vương phu nhân vốn cảm thấy bản thân một lần nữa được
làm đương gia, tuy rằng mọi chuyện phải báo lại với lão phu nhân, nhưng
cũng biết bà ta khẳng định vẫn phải dùng tới mình.

Kiêng dè mặt
mũi của Tô gia, còn có tiền đồ của con trưởng, quyền thế của nhà họ
Vương, lão phu nhân cũng không thể vứt bỏ mình được.

Nàng muốn
thừa dịp chính mình làm đương gia, lão phu nhân dần dẫn sẽ mặc kệ mọi
chuyện lúc đó nàng sẽ đem người của mình đề bạt lên, đem lão phu nhân
nhân chèn ép xuống.

Ai biết hiện tại lão phu nhân tổng kết chuyện của Cố di nương, căn bản không cho nàng một chút thời cơ để lợi dụng.

Vương phu nhân muốn phái vào một người chuyên thu mua đồ, hòng vớt vát ít bạc cho mình, cũng không thể.

Hiện tại lại nghe nói hoàng đế cải trang đi tới vườn hoa, Tô Mạt tặng rất
nhiều hương liệu cùng nước hoa cho các vị chư vị nương nương trong cung, còn mang theo rất nhiều về tặng cho các di nương trong nhà, chỉ riêng
phần của mình là không có.

Như thế nào có thể không khiến nàng tức giận?

Cho nên nàng muốn đi mua loại cực tốt dùng, bỏ ra đống tiền lớn để mua, sẽ không thèm để ý tới mấy thứ đó.

Ai biết, lão phu nhân lưu lại một mụ mụ quản lý sổ sách thu chi, nặng nhẹ
đều không ưa, một mực chắc chắn rằng phải đợi lão phu nhân trở về để
hỏi.

Gửi thanks

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chờ tắm rửa xong, nàng lại thoa một chút nước hoa mới đem từ vườn hoa về, quả nhiên là mùi hương rất khác biệt, mùi hương lưu lại rất lâu.Mấu chốt là rất tiện lợi khi dùng, mùi hương đủ loại đa dạng.Điểm ấy chính là điểm thuận lợi cực lớn.Nàng ngửi trong chốc lát, cân nhắc một chút, giữ lại hai bình, sau đó cầm lấy bốn bình còn lại, đặt vào trong tráp, lại đem hai bình kia đặt vào một cái trap khác.Nói với nha đầu bên người là Hạ Hà:“Đi giao cho ngươi lão tử nương, bảo bà ta âm thầm đem đến các cửa hàng hương liệu lớn bán, một lọ ít nhất phải được giá 3 đến 5 lượng bạc mới bán.”Tuy rằng mấy bình này bất quá là loại có mùi hương bình thường, nếu như ở nhà xông hương, cũng chỉ là một lượng bạc mua được mấy chục cân, làm thành thành phẩm, một lượng bạc cũng có thể mua được rất nhiều.Nhưng thứ này mới lạ, có hình dáng như cống phẩm ở trong cung.Hạ Hà cầm lấy, lập tức tự mình đi làm việc được giao.Sau đó nhị tiểu thư cầm lấy bốn bình còn lại đi tới chỗ Vương phu nhân.Vương phu nhân đang quở trách người khác khuôn mặt rất thâm trầm, vốn tưởng rằng lão phu nhân không ở nhà, bản thân có thể uy phong, sai người lấy tiền đi mua lễ vật, chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ để đi tặng lễ. Ai biết mấy mụ mụ kia nhất mực nói lão phu nhân đã giao phó rồi, tạm thời không thể động tới.Vương phu nhân vốn cảm thấy bản thân một lần nữa được làm đương gia, tuy rằng mọi chuyện phải báo lại với lão phu nhân, nhưng cũng biết bà ta khẳng định vẫn phải dùng tới mình.Kiêng dè mặt mũi của Tô gia, còn có tiền đồ của con trưởng, quyền thế của nhà họ Vương, lão phu nhân cũng không thể vứt bỏ mình được.Nàng muốn thừa dịp chính mình làm đương gia, lão phu nhân dần dẫn sẽ mặc kệ mọi chuyện lúc đó nàng sẽ đem người của mình đề bạt lên, đem lão phu nhân nhân chèn ép xuống.Ai biết hiện tại lão phu nhân tổng kết chuyện của Cố di nương, căn bản không cho nàng một chút thời cơ để lợi dụng.Vương phu nhân muốn phái vào một người chuyên thu mua đồ, hòng vớt vát ít bạc cho mình, cũng không thể.Hiện tại lại nghe nói hoàng đế cải trang đi tới vườn hoa, Tô Mạt tặng rất nhiều hương liệu cùng nước hoa cho các vị chư vị nương nương trong cung, còn mang theo rất nhiều về tặng cho các di nương trong nhà, chỉ riêng phần của mình là không có.Như thế nào có thể không khiến nàng tức giận?Cho nên nàng muốn đi mua loại cực tốt dùng, bỏ ra đống tiền lớn để mua, sẽ không thèm để ý tới mấy thứ đó.Ai biết, lão phu nhân lưu lại một mụ mụ quản lý sổ sách thu chi, nặng nhẹ đều không ưa, một mực chắc chắn rằng phải đợi lão phu nhân trở về để hỏi.Gửi thanks

Chương 496: Phong vương phong hầu thì sao chứ?06