Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 503: Thiên ngoại lái hương 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư buông xuống ly trà, cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường đủ bận bịu. Chuyện này như thế nào còn phiền đến ngìa nữa. Di nương không có gì trở ngại , bất quá là lười biếng ăn uống, thích ăn đồ ăn nhẹ. Mẫu thân đã sai người đem tới mỗi lần cho di nương rồi.”Lão phu nhân gật gật đầu, nói:“Nhà chúng ta là không trách móc hạ nhân nặng nề, càng không thể đối xử tệ được với di nương, đó là nữ nhân đã sinh con cho Tô gia. Phải tôn trọng chút.”Vương phu nhân vội ứng lời, lão phu nhân lại nói:“Đi, thỉnh đại phu đến khám bệnh cho nàng ta, lại đem đồ ăn từ chỗ ta cho nàng ta. Nói là do ta bảo, bảo nàng ta yên tâm dưỡng bệnh.”Tức phụ ( con dâu) lĩnh mệnh đi.Lão phu nhân lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Các ngươi là không phải muốn tặng lễ vật chúc mừng cho Lâm Giang vương sao?”Tô Nhân Vũ buông đũa,“Điều này không cần. Hiện tại còn đang bận bịu, phỉa dọn dẹp phủ đệ, đặt mua dụng cụ. Phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng sau .”Lão phu nhân ân một tiếng, mọi người lẳng lặng ăn cơm.Tô Hinh Nhi lúc trước bị làm hư, cẩm y ngọc thực, nay ở trong phòng chính mình, chính là quy luật, muốn thích ăn gì, cũng không thể tùy tiện.Hiện tại nhìn thấy trong bàn ăn có món yêu thích là chân giò hun khói và canh măng tươi, còn có món tôm viên, còn có món đồ ăn đều là món ăn nàng ta thích ăn , lại đều đặt trước mặt Tô Mạt cùng lão phu nhân bên kia, cái bàn lại lớn, phía bên này nàng chỉ có vài món ăn ngày thường, món thịt hun khói xào cải trắng kia, tuy rằng đồ ăn nước sốt trong suốt tươi đẹp, là món ăn cực ngon trong các món ăn ngày thường, nàng lại không thích ăn.Trên bàn cơm của Lão phu nhân, lại không cho phép tùy tiện đứng dậy, hoặc là cắn đũa, chống đũa ở bát.Nàng nhìn vài lần, vươn tay ra gắp cũng không tới, nhóm nha hoàn mụ mụ cũng không giúp nàng gắp.Nàng nhất thời vừa tức vừa vội, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, hắn chỉ chăm chú yên lặng ăn cơm, cho dù giương mắt lên cũng chỉ nhìn Tô Mạt.Nếu là lúc trước, nàng muốn ăn cái gì, bọn họ còn không sợ đêm khuya còn đưa đến phòng, cho dù là trên tiệc rượu ăn cơm, cũng có người chuyên môn hầu hạ .Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vừa chua xót vừa tức, cầm chén bát buông xuống.Khí lực có chút lớn, phát ra tiếng va chạm leng keng.Lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên,“Ăn xong rồi?”Tô Hinh Nhi nổi giận nói:“Ăn xong rồi.”Lão phu nhân hơi hơi nhướng mày,“Vậy đi dạo một chút đi, sau đó trở về học chút nữ công.”Tô Hinh Nhi đứng dậy, hành lễ qua loa, dẫn theo nha đầu đi luôn.

Nhị tiểu thư buông xuống ly trà, cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường đủ bận bịu. Chuyện này
như thế nào còn phiền đến ngìa nữa. Di nương không có gì trở ngại , bất
quá là lười biếng ăn uống, thích ăn đồ ăn nhẹ. Mẫu thân đã sai người đem tới mỗi lần cho di nương rồi.”

Lão phu nhân gật gật đầu,
nói:“Nhà chúng ta là không trách móc hạ nhân nặng nề, càng không thể đối xử tệ được với di nương, đó là nữ nhân đã sinh con cho Tô gia. Phải tôn trọng chút.”

Vương phu nhân vội ứng lời, lão phu nhân lại
nói:“Đi, thỉnh đại phu đến khám bệnh cho nàng ta, lại đem đồ ăn từ chỗ
ta cho nàng ta. Nói là do ta bảo, bảo nàng ta yên tâm dưỡng bệnh.”

Tức phụ ( con dâu) lĩnh mệnh đi.

Lão phu nhân lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Các ngươi là không phải muốn tặng lễ vật chúc mừng cho Lâm Giang vương sao?”

Tô Nhân Vũ buông đũa,“Điều này không cần. Hiện tại còn đang bận bịu, phỉa
dọn dẹp phủ đệ, đặt mua dụng cụ. Phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng sau .”

Lão phu nhân ân một tiếng, mọi người lẳng lặng ăn cơm.

Tô Hinh Nhi lúc trước bị làm hư, cẩm y ngọc thực, nay ở trong phòng chính
mình, chính là quy luật, muốn thích ăn gì, cũng không thể tùy tiện.

Hiện tại nhìn thấy trong bàn ăn có món yêu thích là chân giò hun khói và
canh măng tươi, còn có món tôm viên, còn có món đồ ăn đều là món ăn nàng ta thích ăn , lại đều đặt trước mặt Tô Mạt cùng lão phu nhân bên kia,
cái bàn lại lớn, phía bên này nàng chỉ có vài món ăn ngày thường, món
thịt hun khói xào cải trắng kia, tuy rằng đồ ăn nước sốt trong suốt tươi đẹp, là món ăn cực ngon trong các món ăn ngày thường, nàng lại không
thích ăn.

Trên bàn cơm của Lão phu nhân, lại không cho phép tùy tiện đứng dậy, hoặc là cắn đũa, chống đũa ở bát.

Nàng nhìn vài lần, vươn tay ra gắp cũng không tới, nhóm nha hoàn mụ mụ cũng không giúp nàng gắp.

Nàng nhất thời vừa tức vừa vội, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, hắn chỉ
chăm chú yên lặng ăn cơm, cho dù giương mắt lên cũng chỉ nhìn Tô Mạt.

Nếu là lúc trước, nàng muốn ăn cái gì, bọn họ còn không sợ đêm khuya còn
đưa đến phòng, cho dù là trên tiệc rượu ăn cơm, cũng có người chuyên môn hầu hạ .

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vừa chua xót vừa tức, cầm chén bát buông xuống.

Khí lực có chút lớn, phát ra tiếng va chạm leng keng.

Lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên,“Ăn xong rồi?”

Tô Hinh Nhi nổi giận nói:“Ăn xong rồi.”

Lão phu nhân hơi hơi nhướng mày,“Vậy đi dạo một chút đi, sau đó trở về học chút nữ công.”

Tô Hinh Nhi đứng dậy, hành lễ qua loa, dẫn theo nha đầu đi luôn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư buông xuống ly trà, cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường đủ bận bịu. Chuyện này như thế nào còn phiền đến ngìa nữa. Di nương không có gì trở ngại , bất quá là lười biếng ăn uống, thích ăn đồ ăn nhẹ. Mẫu thân đã sai người đem tới mỗi lần cho di nương rồi.”Lão phu nhân gật gật đầu, nói:“Nhà chúng ta là không trách móc hạ nhân nặng nề, càng không thể đối xử tệ được với di nương, đó là nữ nhân đã sinh con cho Tô gia. Phải tôn trọng chút.”Vương phu nhân vội ứng lời, lão phu nhân lại nói:“Đi, thỉnh đại phu đến khám bệnh cho nàng ta, lại đem đồ ăn từ chỗ ta cho nàng ta. Nói là do ta bảo, bảo nàng ta yên tâm dưỡng bệnh.”Tức phụ ( con dâu) lĩnh mệnh đi.Lão phu nhân lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Các ngươi là không phải muốn tặng lễ vật chúc mừng cho Lâm Giang vương sao?”Tô Nhân Vũ buông đũa,“Điều này không cần. Hiện tại còn đang bận bịu, phỉa dọn dẹp phủ đệ, đặt mua dụng cụ. Phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng sau .”Lão phu nhân ân một tiếng, mọi người lẳng lặng ăn cơm.Tô Hinh Nhi lúc trước bị làm hư, cẩm y ngọc thực, nay ở trong phòng chính mình, chính là quy luật, muốn thích ăn gì, cũng không thể tùy tiện.Hiện tại nhìn thấy trong bàn ăn có món yêu thích là chân giò hun khói và canh măng tươi, còn có món tôm viên, còn có món đồ ăn đều là món ăn nàng ta thích ăn , lại đều đặt trước mặt Tô Mạt cùng lão phu nhân bên kia, cái bàn lại lớn, phía bên này nàng chỉ có vài món ăn ngày thường, món thịt hun khói xào cải trắng kia, tuy rằng đồ ăn nước sốt trong suốt tươi đẹp, là món ăn cực ngon trong các món ăn ngày thường, nàng lại không thích ăn.Trên bàn cơm của Lão phu nhân, lại không cho phép tùy tiện đứng dậy, hoặc là cắn đũa, chống đũa ở bát.Nàng nhìn vài lần, vươn tay ra gắp cũng không tới, nhóm nha hoàn mụ mụ cũng không giúp nàng gắp.Nàng nhất thời vừa tức vừa vội, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, hắn chỉ chăm chú yên lặng ăn cơm, cho dù giương mắt lên cũng chỉ nhìn Tô Mạt.Nếu là lúc trước, nàng muốn ăn cái gì, bọn họ còn không sợ đêm khuya còn đưa đến phòng, cho dù là trên tiệc rượu ăn cơm, cũng có người chuyên môn hầu hạ .Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vừa chua xót vừa tức, cầm chén bát buông xuống.Khí lực có chút lớn, phát ra tiếng va chạm leng keng.Lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên,“Ăn xong rồi?”Tô Hinh Nhi nổi giận nói:“Ăn xong rồi.”Lão phu nhân hơi hơi nhướng mày,“Vậy đi dạo một chút đi, sau đó trở về học chút nữ công.”Tô Hinh Nhi đứng dậy, hành lễ qua loa, dẫn theo nha đầu đi luôn.

Chương 503: Thiên ngoại lái hương 02