Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 510: Thiên ngoại lái hương 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hình chưởng quầy lập tức nghĩ đến khế ước, liền nhanh chóng đi nha môn công chứng lập hồ sơ.Tô Mạt nhìn hắn viết chữ, chậm rì rì nói:“Hình chưởng quầy buôn bán ở đây lâu năm rồi?.”Hình chưởng quầy gật gật đầu xem như cam chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“ Cửa hàng của vị công tử này không có ở nơi này?”Hắn không có ấn tượng về người này, mới vừa rồi vội vã cũng không chú ý tới. Bây giờ sực nhớ ra mới để ý hỏi nhưng Hoàng Phủ Giác cười mà không nói.Tô Mạt ghé vào trên quầy nhìn Hình chưởng quầy viết chữ, nói:“Chúng ta thiếu một chưởng quầy, không biết Hình chưởng quầy có nguyện ý hay không lưu lại giúp chúng ta?.”Hình chưởng quầy giậc mình một chút, một giọt mực lớn liền nhiễm lên giấy, che mất mấy chữ, hắn cũng mặc kệ không dám tin nhìn Tô Mạt,“Tại hạ còn không biết tiểu thư muốn mở cửa hàng gì.”Tô Mạt cười cười,“Không vội, đến lúc đó sẽ biết.”Cửa hàng này của nàng, nàng phải cho A Lí lưu ý thật lâu, quan sát tất cả các phương diện đều thấy tốt, mới một chiêu đánh trúng. Nếu đến sớm một chút, Hình chưởng quầy này chắc gì đã cho thuê.Nếu không đem hàng trữ trong kho của hắn lấy hết, làm cho hắn thật sự cảm thấy không có hi vọng. Mọi việc cũng sẽ không tuyệt đối thuận lợi như vậy.Hơn nữa trước đây nàng có sai người tới hỏi giá, bởi vì Hình chưởng quầy này không ý định bán cho nên luôn cố tình chào giá thật cao, người khác chùn bước mới chưa có ai mua.Cửu nhi cửu chi, mọi người đối hắn đều là ấn tượng muốn giá cao, cũng không rất đến nữa.Vì vậy nên Hình chưởng quầy đã muốn nóng nảy. Hắn nghĩ nếu kéo dài thời gian cửa hàng sẽ khó khăn, mà Tô Mạt lại tìm đến đúng thời cơ tốt nhất.Bây giờ mới có kết quả tốt như thế này.Tô Mạt đưa hắn tiền thuê cửa hàng, tiền thuê mười lăm năm cùng mua cũng kém không nhiều lắm, còn mua hàng hóa trữ trong kho của hắn, cho hắn bảo vệ một phần tiền vốn, lại thuê hắn làm chưởng quầy , quản lý việc tính sổ sách, một năm lại cho hắn tiền công cơ bản là ba mươi lượng, cho phép hắn tự mình bán lượng hàng hóa kia, còn có tiền thưởng cuối năm. Thế này xem như giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn, làm sao hắn không cảm động đến rơi nước mắt?Có tiền, có công việc , từ nay hắn không còn bị lão bà mỗi ngày thầm oán, bị đứa nhỏ phiền lòng, bị láng giềng cùng người trong gia tộc lấy ánh mắt đáng thương đùa cợt hắn nữa.Hắn nhất thời cảm thấy mình như sống lại thời tuổi trẻ, lập tức liền sửa lại cách nói năng,“Ông chủ, ta mời nhị vị cùng ngài đi dạo xung quanh đây xem xét.”Tô Mạt khoát tay,“Không cần” .

Hình chưởng quầy lập tức nghĩ đến khế ước, liền nhanh chóng đi nha môn công chứng lập hồ sơ.

Tô Mạt nhìn hắn viết chữ, chậm rì rì nói:“Hình chưởng quầy buôn bán ở đây lâu năm rồi?.”

Hình chưởng quầy gật gật đầu xem như cam chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ
Giác liếc mắt một cái,“ Cửa hàng của vị công tử này không có ở nơi này?”

Hắn không có ấn tượng về người này, mới vừa rồi vội vã cũng không chú ý
tới. Bây giờ sực nhớ ra mới để ý hỏi nhưng Hoàng Phủ Giác cười mà không
nói.

Tô Mạt ghé vào trên quầy nhìn Hình chưởng quầy viết chữ,
nói:“Chúng ta thiếu một chưởng quầy, không biết Hình chưởng quầy có
nguyện ý hay không lưu lại giúp chúng ta?.”

Hình chưởng quầy giậc mình một chút, một giọt mực lớn liền nhiễm lên giấy, che mất mấy chữ,
hắn cũng mặc kệ không dám tin nhìn Tô Mạt,“Tại hạ còn không biết tiểu
thư muốn mở cửa hàng gì.”

Tô Mạt cười cười,“Không vội, đến lúc đó sẽ biết.”

Cửa hàng này của nàng, nàng phải cho A Lí lưu ý thật lâu, quan sát tất cả
các phương diện đều thấy tốt, mới một chiêu đánh trúng. Nếu đến sớm một
chút, Hình chưởng quầy này chắc gì đã cho thuê.

Nếu không đem
hàng trữ trong kho của hắn lấy hết, làm cho hắn thật sự cảm thấy không
có hi vọng. Mọi việc cũng sẽ không tuyệt đối thuận lợi như vậy.

Hơn nữa trước đây nàng có sai người tới hỏi giá, bởi vì Hình chưởng quầy
này không ý định bán cho nên luôn cố tình chào giá thật cao, người khác
chùn bước mới chưa có ai mua.

Cửu nhi cửu chi, mọi người đối hắn đều là ấn tượng muốn giá cao, cũng không rất đến nữa.

Vì vậy nên Hình chưởng quầy đã muốn nóng nảy. Hắn nghĩ nếu kéo dài thời
gian cửa hàng sẽ khó khăn, mà Tô Mạt lại tìm đến đúng thời cơ tốt nhất.

Bây giờ mới có kết quả tốt như thế này.

Tô Mạt đưa hắn tiền thuê cửa hàng, tiền thuê mười lăm năm cùng mua cũng
kém không nhiều lắm, còn mua hàng hóa trữ trong kho của hắn, cho hắn bảo vệ một phần tiền vốn, lại thuê hắn làm chưởng quầy , quản lý việc tính
sổ sách, một năm lại cho hắn tiền công cơ bản là ba mươi lượng, cho phép hắn tự mình bán lượng hàng hóa kia, còn có tiền thưởng cuối năm. Thế
này xem như giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn, làm sao hắn không cảm
động đến rơi nước mắt?

Có tiền, có công việc , từ nay hắn không còn
bị lão bà mỗi ngày thầm oán, bị đứa nhỏ phiền lòng, bị láng giềng cùng
người trong gia tộc lấy ánh mắt đáng thương đùa cợt hắn nữa.

Hắn nhất thời cảm thấy mình như sống lại thời tuổi trẻ, lập tức liền sửa lại
cách nói năng,“Ông chủ, ta mời nhị vị cùng ngài đi dạo xung quanh đây
xem xét.”

Tô Mạt khoát tay,“Không cần” .

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hình chưởng quầy lập tức nghĩ đến khế ước, liền nhanh chóng đi nha môn công chứng lập hồ sơ.Tô Mạt nhìn hắn viết chữ, chậm rì rì nói:“Hình chưởng quầy buôn bán ở đây lâu năm rồi?.”Hình chưởng quầy gật gật đầu xem như cam chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“ Cửa hàng của vị công tử này không có ở nơi này?”Hắn không có ấn tượng về người này, mới vừa rồi vội vã cũng không chú ý tới. Bây giờ sực nhớ ra mới để ý hỏi nhưng Hoàng Phủ Giác cười mà không nói.Tô Mạt ghé vào trên quầy nhìn Hình chưởng quầy viết chữ, nói:“Chúng ta thiếu một chưởng quầy, không biết Hình chưởng quầy có nguyện ý hay không lưu lại giúp chúng ta?.”Hình chưởng quầy giậc mình một chút, một giọt mực lớn liền nhiễm lên giấy, che mất mấy chữ, hắn cũng mặc kệ không dám tin nhìn Tô Mạt,“Tại hạ còn không biết tiểu thư muốn mở cửa hàng gì.”Tô Mạt cười cười,“Không vội, đến lúc đó sẽ biết.”Cửa hàng này của nàng, nàng phải cho A Lí lưu ý thật lâu, quan sát tất cả các phương diện đều thấy tốt, mới một chiêu đánh trúng. Nếu đến sớm một chút, Hình chưởng quầy này chắc gì đã cho thuê.Nếu không đem hàng trữ trong kho của hắn lấy hết, làm cho hắn thật sự cảm thấy không có hi vọng. Mọi việc cũng sẽ không tuyệt đối thuận lợi như vậy.Hơn nữa trước đây nàng có sai người tới hỏi giá, bởi vì Hình chưởng quầy này không ý định bán cho nên luôn cố tình chào giá thật cao, người khác chùn bước mới chưa có ai mua.Cửu nhi cửu chi, mọi người đối hắn đều là ấn tượng muốn giá cao, cũng không rất đến nữa.Vì vậy nên Hình chưởng quầy đã muốn nóng nảy. Hắn nghĩ nếu kéo dài thời gian cửa hàng sẽ khó khăn, mà Tô Mạt lại tìm đến đúng thời cơ tốt nhất.Bây giờ mới có kết quả tốt như thế này.Tô Mạt đưa hắn tiền thuê cửa hàng, tiền thuê mười lăm năm cùng mua cũng kém không nhiều lắm, còn mua hàng hóa trữ trong kho của hắn, cho hắn bảo vệ một phần tiền vốn, lại thuê hắn làm chưởng quầy , quản lý việc tính sổ sách, một năm lại cho hắn tiền công cơ bản là ba mươi lượng, cho phép hắn tự mình bán lượng hàng hóa kia, còn có tiền thưởng cuối năm. Thế này xem như giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn, làm sao hắn không cảm động đến rơi nước mắt?Có tiền, có công việc , từ nay hắn không còn bị lão bà mỗi ngày thầm oán, bị đứa nhỏ phiền lòng, bị láng giềng cùng người trong gia tộc lấy ánh mắt đáng thương đùa cợt hắn nữa.Hắn nhất thời cảm thấy mình như sống lại thời tuổi trẻ, lập tức liền sửa lại cách nói năng,“Ông chủ, ta mời nhị vị cùng ngài đi dạo xung quanh đây xem xét.”Tô Mạt khoát tay,“Không cần” .

Chương 510: Thiên ngoại lái hương 09