Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 512: Nụ hôn này chẳng hề dịu dàng 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhíu mi, hắn mới nhiêu tuổi chứ, cứ có chuyện hay không có chuyện cũng đều uống rượu?Mượn rượu tiêu sầu?Nàng chạy như bay về hướng sau viện, dọc đường xe ngựa chở đồ đem qua đang đậu ở đây, trong viện có nhiều mụ mụ làm việc nặng và nha hoàn.Bởi vì hắn chưa thành gia, lại không có mẫu thân, cho nên cũng không có bao nhiêu người.Nay Lăng Nhược tỷ muội, A Lí ba người họ đều đi theo nàng, sợ rằng người bên hắn càng ít hơn.Lăng Nhược dẫn Tô Mạt tới góc sâu trong vườn tìm được hắn, hắn đang ngửa mặt lên nhìn hòn giả sơn, trong tay cầm theo một bình rượu, mùi rượu tràn ngập, trộn với mùi hoa, có hương vị khác biệt.Nhưng hôm nay trong lòng Tô Mạt không rảnh để thưởng thức, nàng nhún người một cái xông lên, một cước hung hăng đá về hướng bình rượu của hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ xoay thân, nâng tay cầm lấy chân của nàng, mảnh khảnh vừa đủ một nắm tay, hắn mở to cặp mắt tối đen, cặp mắt đó bị mùi rượu như sửa sạch lại càng thêm sáng trong, sóng mắt chảy xiết, kinh ngạc nhìn nàng.Tô Mạt đứng một chân trên một tảng đá nghiêng, chân phải bị hắn chế trụ, nàng nhíu mày, tức tối nói:“Ngươi làm gì trốn ở chỗ này uống rượu? Còn ban ngày ban mặt ?”Hoàng Phủ Cẩn chớp mắt, nàng đứng ngược chiều ánh sáng, tư thế như thế, ánh mặt trời đem nàng bọc lấy, như mạ lên một lớp màu vàng chói mắt.Hắn không thấy rõ gương mặt của nàng, chỉ có cặp mắt đen bóng kia, tỏ rõ sự phẫn nộ đối với hắn.Nếu như toàn thế gian đều muốn vứt bỏ hắn, nếu có một ngày nàng phát hiện ra, thật ra hắn cái gì cũng không phải, trên đời này người tốt hơn hắn có nhiều lắm......Ngực hắn đau đớn, trên tay dùng sức mạnh hơn, đem nàng kéo vào lồng ngực hắn.Tô Mạt cả kinh muốn vươn tay chống đỡ thân thể, lại bị hắn sít sao đặt ở trong lòng, một tay hắn giữ lấy cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng áp về phía hắn, hôn lên môi nàng.Tô Mạt trừng lớn mắt, răng môi gắn bó chạm vào nhau, hương rượu mát lạnh lập tức tràn ngập ra khoang miệng.Hắn dùng lực mút lấy cánh môi của nàng, như là dùng hết khí lực.Giống như kẻ chết đuối vớ được cái phao.Giống như người mù cảm nhận được một tia ánh sáng.Cảm tình sâu sắc thắm thiết kia, cơ hồ như muốn làm nàng bị thương, tựa hồ như muốn hung hăng nghiền nát vò nát nàng ra để hòa nhập vào trong thân thể hắn .Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị hắn tháo ra vậy.Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.
Tô Mạt nhíu mi, hắn mới nhiêu tuổi chứ, cứ có chuyện hay không có chuyện cũng đều uống rượu?
Mượn rượu tiêu sầu?
Nàng chạy như bay về hướng sau viện, dọc đường xe ngựa chở đồ đem qua đang
đậu ở đây, trong viện có nhiều mụ mụ làm việc nặng và nha hoàn.
Bởi vì hắn chưa thành gia, lại không có mẫu thân, cho nên cũng không có bao nhiêu người.
Nay Lăng Nhược tỷ muội, A Lí ba người họ đều đi theo nàng, sợ rằng người bên hắn càng ít hơn.
Lăng Nhược dẫn Tô Mạt tới góc sâu trong vườn tìm được hắn, hắn đang ngửa mặt lên nhìn hòn giả sơn, trong tay cầm theo một bình rượu, mùi rượu tràn
ngập, trộn với mùi hoa, có hương vị khác biệt.
Nhưng hôm nay
trong lòng Tô Mạt không rảnh để thưởng thức, nàng nhún người một cái
xông lên, một cước hung hăng đá về hướng bình rượu của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ xoay thân, nâng tay cầm lấy chân của nàng, mảnh khảnh vừa
đủ một nắm tay, hắn mở to cặp mắt tối đen, cặp mắt đó bị mùi rượu như
sửa sạch lại càng thêm sáng trong, sóng mắt chảy xiết, kinh ngạc nhìn
nàng.
Tô Mạt đứng một chân trên một tảng đá nghiêng, chân phải bị hắn chế trụ, nàng nhíu mày, tức tối nói:“Ngươi làm gì trốn ở chỗ này
uống rượu? Còn ban ngày ban mặt ?”
Hoàng Phủ Cẩn chớp mắt, nàng
đứng ngược chiều ánh sáng, tư thế như thế, ánh mặt trời đem nàng bọc
lấy, như mạ lên một lớp màu vàng chói mắt.
Hắn không thấy rõ gương mặt của nàng, chỉ có cặp mắt đen bóng kia, tỏ rõ sự phẫn nộ đối với hắn.
Nếu như toàn thế gian đều muốn vứt bỏ hắn, nếu có một ngày nàng phát hiện
ra, thật ra hắn cái gì cũng không phải, trên đời này người tốt hơn hắn
có nhiều lắm......
Ngực hắn đau đớn, trên tay dùng sức mạnh hơn, đem nàng kéo vào lồng ngực hắn.
Tô Mạt cả kinh muốn vươn tay chống đỡ thân thể, lại bị hắn sít sao đặt ở
trong lòng, một tay hắn giữ lấy cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng áp về phía hắn, hôn lên môi nàng.
Tô Mạt trừng lớn mắt, răng môi gắn bó chạm vào nhau, hương rượu mát lạnh lập tức tràn ngập ra khoang miệng.
Hắn dùng lực mút lấy cánh môi của nàng, như là dùng hết khí lực.
Giống như kẻ chết đuối vớ được cái phao.
Giống như người mù cảm nhận được một tia ánh sáng.
Cảm tình sâu sắc thắm thiết kia, cơ hồ như muốn làm nàng bị thương, tựa hồ
như muốn hung hăng nghiền nát vò nát nàng ra để hòa nhập vào trong thân
thể hắn .
Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt
như cũng bị hắn tháo ra vậy.
Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhíu mi, hắn mới nhiêu tuổi chứ, cứ có chuyện hay không có chuyện cũng đều uống rượu?Mượn rượu tiêu sầu?Nàng chạy như bay về hướng sau viện, dọc đường xe ngựa chở đồ đem qua đang đậu ở đây, trong viện có nhiều mụ mụ làm việc nặng và nha hoàn.Bởi vì hắn chưa thành gia, lại không có mẫu thân, cho nên cũng không có bao nhiêu người.Nay Lăng Nhược tỷ muội, A Lí ba người họ đều đi theo nàng, sợ rằng người bên hắn càng ít hơn.Lăng Nhược dẫn Tô Mạt tới góc sâu trong vườn tìm được hắn, hắn đang ngửa mặt lên nhìn hòn giả sơn, trong tay cầm theo một bình rượu, mùi rượu tràn ngập, trộn với mùi hoa, có hương vị khác biệt.Nhưng hôm nay trong lòng Tô Mạt không rảnh để thưởng thức, nàng nhún người một cái xông lên, một cước hung hăng đá về hướng bình rượu của hắn.Hoàng Phủ Cẩn nhẹ xoay thân, nâng tay cầm lấy chân của nàng, mảnh khảnh vừa đủ một nắm tay, hắn mở to cặp mắt tối đen, cặp mắt đó bị mùi rượu như sửa sạch lại càng thêm sáng trong, sóng mắt chảy xiết, kinh ngạc nhìn nàng.Tô Mạt đứng một chân trên một tảng đá nghiêng, chân phải bị hắn chế trụ, nàng nhíu mày, tức tối nói:“Ngươi làm gì trốn ở chỗ này uống rượu? Còn ban ngày ban mặt ?”Hoàng Phủ Cẩn chớp mắt, nàng đứng ngược chiều ánh sáng, tư thế như thế, ánh mặt trời đem nàng bọc lấy, như mạ lên một lớp màu vàng chói mắt.Hắn không thấy rõ gương mặt của nàng, chỉ có cặp mắt đen bóng kia, tỏ rõ sự phẫn nộ đối với hắn.Nếu như toàn thế gian đều muốn vứt bỏ hắn, nếu có một ngày nàng phát hiện ra, thật ra hắn cái gì cũng không phải, trên đời này người tốt hơn hắn có nhiều lắm......Ngực hắn đau đớn, trên tay dùng sức mạnh hơn, đem nàng kéo vào lồng ngực hắn.Tô Mạt cả kinh muốn vươn tay chống đỡ thân thể, lại bị hắn sít sao đặt ở trong lòng, một tay hắn giữ lấy cái gáy của nàng, đem gương mặt của nàng áp về phía hắn, hôn lên môi nàng.Tô Mạt trừng lớn mắt, răng môi gắn bó chạm vào nhau, hương rượu mát lạnh lập tức tràn ngập ra khoang miệng.Hắn dùng lực mút lấy cánh môi của nàng, như là dùng hết khí lực.Giống như kẻ chết đuối vớ được cái phao.Giống như người mù cảm nhận được một tia ánh sáng.Cảm tình sâu sắc thắm thiết kia, cơ hồ như muốn làm nàng bị thương, tựa hồ như muốn hung hăng nghiền nát vò nát nàng ra để hòa nhập vào trong thân thể hắn .Mới bắt đầu Tô Mạt còn giãy dụa, sau đó tay của hắn sử dụng nội lực, nàng căn bản không thể nào phản kháng, chỉ cảm thấy gân cốt như cũng bị hắn tháo ra vậy.Nàng không có rơi lệ, ngược lại còn hung hăng cắn môi hắn.