Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 518: Lần đầu tiên mổ xẻ tâm sự với nàng 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”Nay nói ra, tâm không phải không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.Thật giống như nói việc gì khác vậy.Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại đừng cố sức, không có biện pháp .”Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.Diệp công công rõ ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “ Vân”.Chuyện ân oán trong thâm cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.Sự tình này, hắn có thể tự mình lo liệu.Có một số việc hắn khinh thường không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.Có một số việc hắn không có hứng thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.“Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”Hắn mỉm cười, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.Tô Mạt nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà sờ sờ hai má hắn,“Hiện tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu gia đấy?”Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay của nàng, ôn nhu nói:“Hoàng Phủ Cẩn, chính là Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”Tô Mạt cảm thấy vui mừng, ôm hắn tiến vào trong lòng, thật tốt, hắn rốt cục có thể dũng cảm mà đối diện với chính tâm ma của mình.Chỉ cần hắn có thể mở miệng thừa nhận hai người là một, như vậy cũng có nghĩa là hắn chân chính đối diện với tâm lý tổn thương, không hề trốn tránh .Trước đây, hắn luôn đem chính mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà hắn không muốn nhắc tới.

Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”

Nay nói ra, tâm không phải không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Thật giống như nói việc gì khác vậy.

Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.

Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ
bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại
thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?

Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.

Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi
nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để
hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”

Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.

Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại đừng cố sức, không có biện pháp .”

Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh
tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.

Diệp công công rõ ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “ Vân”.

Chuyện ân oán trong thâm cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.

Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.

Sự tình này, hắn có thể tự mình lo liệu.

Có một số việc hắn khinh thường không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.

Có một số việc hắn không có hứng thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.

“Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”

Hắn mỉm cười, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.

Tô Mạt nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà sờ sờ hai má hắn,“Hiện tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu gia đấy?”

Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay của nàng, ôn nhu nói:“Hoàng Phủ Cẩn, chính là
Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”

Tô Mạt
cảm thấy vui mừng, ôm hắn tiến vào trong lòng, thật tốt, hắn rốt cục có
thể dũng cảm mà đối diện với chính tâm ma của mình.

Chỉ cần hắn
có thể mở miệng thừa nhận hai người là một, như vậy cũng có nghĩa là hắn chân chính đối diện với tâm lý tổn thương, không hề trốn tránh .

Trước đây, hắn luôn đem chính mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà hắn không muốn nhắc tới.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”Nay nói ra, tâm không phải không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.Thật giống như nói việc gì khác vậy.Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại đừng cố sức, không có biện pháp .”Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.Diệp công công rõ ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “ Vân”.Chuyện ân oán trong thâm cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.Sự tình này, hắn có thể tự mình lo liệu.Có một số việc hắn khinh thường không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.Có một số việc hắn không có hứng thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.“Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”Hắn mỉm cười, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.Tô Mạt nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà sờ sờ hai má hắn,“Hiện tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu gia đấy?”Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay của nàng, ôn nhu nói:“Hoàng Phủ Cẩn, chính là Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”Tô Mạt cảm thấy vui mừng, ôm hắn tiến vào trong lòng, thật tốt, hắn rốt cục có thể dũng cảm mà đối diện với chính tâm ma của mình.Chỉ cần hắn có thể mở miệng thừa nhận hai người là một, như vậy cũng có nghĩa là hắn chân chính đối diện với tâm lý tổn thương, không hề trốn tránh .Trước đây, hắn luôn đem chính mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà hắn không muốn nhắc tới.

Chương 518: Lần đầu tiên mổ xẻ tâm sự với nàng 02