Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 522: Tống Dung Hoa đến thị uy ngược lại bị xấu hổ 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm nay là sinh nhật của đại ca mình, hầu hết các công tử trẻ tuổi đều đi chúc mừng uống rượu.Cho dù là Hoàng Phủ Giác cũng tự mình đi tặng lễ vật, uống một ly rượu mới về . Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn hắn dựa vào cái gì dám không lộ diện?Hắn dám miệt thị Tống gia như thế, đúng là không để lại mặt mũi cho nàng. Làm nàng lúc đó xấu hổ đên không dám nhìn mặt bọn tỷ muội trong nhà.Những nữ hài tử đang tuổi xuân xanh thì bị quản lý nghiêm khắc, nhưng những lúc hoàng đế cho phép vẫn có thể ở cùng các hoàng tử, anh em con cháu của gia đình quyền quí công khai gặp mặt.Vậy nên trên cơ bản đều có người mình thích.Ngày thường không những lý tỷ muội so với nàng đã được tộc trưởng sủng ái hơn lại còn có người trong lòng tuấn tú, gia thế hiển hách, nói năng cùng năng lực thật tốt đang chờ các nàng. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn không nể mặt như vậy, đã làm cho nàng không còn mặt mũi. Làm cho bọn tỷ muội châm chọc nàng!Mà hết thảy đều là bởi vì Tô Mạt, tiểu yêu nữ này, đùa nghịch một ít hương liệu rách nát khẳng định là có sử dụng yêu pháp gì dùng để mê hoặc nam nhân. Cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới có thể bị nàng ta mê hoặc cứ thế.Tống Dung Hoa đã muốn tức điên lên rồi.Nhất là hiện tại Tô Mạt đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi lộ vẻ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt như vậy, thậm chí còn mang theo cả biểu tình thương hại.Nàng quay đầu hỏi Hoàng Phủ Kha,“Tô Hinh Nhi nói của nàng võ công chỉ là khoa chân múa tay, đúng không?”Hoàng Phủ Kha gật gật đầu,“Đúng vậy, chính là đánh như đánh thái cực, hiện tại trèo cây, cưỡi ngựa bắn tên đều thực tệ. Trong một lần Tô gia bọn họ đi đạp thanh cưỡi ngựa, nàng ta kém đến độ lập tức ngã ngựa a.”Tống Dung Hoa tính trước kỹ càng trong chốc lát, nàng nhất định phải tỷ thí tỷ thí kỵ xạ với Tô Mạt, phải dọa cho nàng ta sợ sau này không dám huênh hoang với ai được nữa.“Tô Mạt, ta là tới tìm ngươi để khiêu chiến !” Nàng hầm hừ nói.Tô Mạt nhìn thoáng qua, Hình chưởng quầy thấy có người đến quấy rối, sớm đã đóng cửa trước, cho nên người ngoài cũng không rõ chuyện gì.Nhưng Tống đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo thế này cũng không ai muốn thưởng thức đâu.Tô Mạt cười cười, ung dung nói:“Tống tiểu thư có gì chỉ giáo? Nếu muốn mua hương liệu, xin quá vài ngày nữa ghé lại, hiện tại cửa hàng vẫn chưa khai trương đâu. Hàng hóa đều cất trong kho hàng cả .”Tống Dung Hoa nghe nàng thế nhưng không chút nào biết liêm sỉ đem mình trở thành khách hàng tới mua hàng hóa cổ động, thật sự là càng thêm tức giận, không đợi nàng nói chuyện Tô Mạt lại hơi hơi cười nói:“Chúng ta có rất nhiều loại hương, Tống tiểu thư thích hương khí nào? Mạnh mẽ, ác độc vẫn là nên dùng loại hương khí mãnh liệt......”
Hôm nay là sinh nhật của đại ca mình, hầu hết các công tử trẻ tuổi đều đi chúc mừng uống rượu.
Cho dù là Hoàng Phủ Giác cũng tự mình đi tặng lễ vật, uống một ly rượu mới
về . Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn hắn dựa vào cái gì dám không lộ diện?
Hắn dám miệt thị Tống gia như thế, đúng là không để lại mặt mũi cho nàng.
Làm nàng lúc đó xấu hổ đên không dám nhìn mặt bọn tỷ muội trong nhà.
Những nữ hài tử đang tuổi xuân xanh thì bị quản lý nghiêm khắc, nhưng những
lúc hoàng đế cho phép vẫn có thể ở cùng các hoàng tử, anh em con cháu
của gia đình quyền quí công khai gặp mặt.
Vậy nên trên cơ bản đều có người mình thích.
Ngày thường không những lý tỷ muội so với nàng đã được tộc trưởng sủng ái
hơn lại còn có người trong lòng tuấn tú, gia thế hiển hách, nói năng
cùng năng lực thật tốt đang chờ các nàng. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn không nể mặt như vậy, đã làm cho nàng không còn mặt mũi. Làm cho bọn tỷ muội
châm chọc nàng!
Mà hết thảy đều là bởi vì Tô Mạt, tiểu yêu nữ
này, đùa nghịch một ít hương liệu rách nát khẳng định là có sử dụng yêu
pháp gì dùng để mê hoặc nam nhân. Cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới có thể bị
nàng ta mê hoặc cứ thế.
Tống Dung Hoa đã muốn tức điên lên rồi.
Nhất là hiện tại Tô Mạt đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi lộ vẻ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt như vậy, thậm chí còn mang theo cả biểu
tình thương hại.
Nàng quay đầu hỏi Hoàng Phủ Kha,“Tô Hinh Nhi nói của nàng võ công chỉ là khoa chân múa tay, đúng không?”
Hoàng Phủ Kha gật gật đầu,“Đúng vậy, chính là đánh như đánh thái cực, hiện
tại trèo cây, cưỡi ngựa bắn tên đều thực tệ. Trong một lần Tô gia bọn họ đi đạp thanh cưỡi ngựa, nàng ta kém đến độ lập tức ngã ngựa a.”
Tống Dung Hoa tính trước kỹ càng trong chốc lát, nàng nhất định phải tỷ
thí tỷ thí kỵ xạ với Tô Mạt, phải dọa cho nàng ta sợ sau này không dám
huênh hoang với ai được nữa.
“Tô Mạt, ta là tới tìm ngươi để khiêu chiến !” Nàng hầm hừ nói.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, Hình chưởng quầy thấy có người đến quấy rối, sớm
đã đóng cửa trước, cho nên người ngoài cũng không rõ chuyện gì.
Nhưng Tống đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo thế này cũng không ai muốn thưởng thức đâu.
Tô Mạt cười cười, ung dung nói:“Tống tiểu thư có gì chỉ giáo? Nếu muốn mua hương liệu, xin quá vài ngày nữa ghé lại, hiện tại cửa hàng vẫn chưa
khai trương đâu. Hàng hóa đều cất trong kho hàng cả .”
Tống Dung
Hoa nghe nàng thế nhưng không chút nào biết liêm sỉ đem mình trở thành
khách hàng tới mua hàng hóa cổ động, thật sự là càng thêm tức giận,
không đợi nàng nói chuyện Tô Mạt lại hơi hơi cười nói:“Chúng ta có rất
nhiều loại hương, Tống tiểu thư thích hương khí nào? Mạnh mẽ, ác độc vẫn là nên dùng loại hương khí mãnh liệt......”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hôm nay là sinh nhật của đại ca mình, hầu hết các công tử trẻ tuổi đều đi chúc mừng uống rượu.Cho dù là Hoàng Phủ Giác cũng tự mình đi tặng lễ vật, uống một ly rượu mới về . Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn hắn dựa vào cái gì dám không lộ diện?Hắn dám miệt thị Tống gia như thế, đúng là không để lại mặt mũi cho nàng. Làm nàng lúc đó xấu hổ đên không dám nhìn mặt bọn tỷ muội trong nhà.Những nữ hài tử đang tuổi xuân xanh thì bị quản lý nghiêm khắc, nhưng những lúc hoàng đế cho phép vẫn có thể ở cùng các hoàng tử, anh em con cháu của gia đình quyền quí công khai gặp mặt.Vậy nên trên cơ bản đều có người mình thích.Ngày thường không những lý tỷ muội so với nàng đã được tộc trưởng sủng ái hơn lại còn có người trong lòng tuấn tú, gia thế hiển hách, nói năng cùng năng lực thật tốt đang chờ các nàng. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn không nể mặt như vậy, đã làm cho nàng không còn mặt mũi. Làm cho bọn tỷ muội châm chọc nàng!Mà hết thảy đều là bởi vì Tô Mạt, tiểu yêu nữ này, đùa nghịch một ít hương liệu rách nát khẳng định là có sử dụng yêu pháp gì dùng để mê hoặc nam nhân. Cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới có thể bị nàng ta mê hoặc cứ thế.Tống Dung Hoa đã muốn tức điên lên rồi.Nhất là hiện tại Tô Mạt đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi lộ vẻ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt như vậy, thậm chí còn mang theo cả biểu tình thương hại.Nàng quay đầu hỏi Hoàng Phủ Kha,“Tô Hinh Nhi nói của nàng võ công chỉ là khoa chân múa tay, đúng không?”Hoàng Phủ Kha gật gật đầu,“Đúng vậy, chính là đánh như đánh thái cực, hiện tại trèo cây, cưỡi ngựa bắn tên đều thực tệ. Trong một lần Tô gia bọn họ đi đạp thanh cưỡi ngựa, nàng ta kém đến độ lập tức ngã ngựa a.”Tống Dung Hoa tính trước kỹ càng trong chốc lát, nàng nhất định phải tỷ thí tỷ thí kỵ xạ với Tô Mạt, phải dọa cho nàng ta sợ sau này không dám huênh hoang với ai được nữa.“Tô Mạt, ta là tới tìm ngươi để khiêu chiến !” Nàng hầm hừ nói.Tô Mạt nhìn thoáng qua, Hình chưởng quầy thấy có người đến quấy rối, sớm đã đóng cửa trước, cho nên người ngoài cũng không rõ chuyện gì.Nhưng Tống đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo thế này cũng không ai muốn thưởng thức đâu.Tô Mạt cười cười, ung dung nói:“Tống tiểu thư có gì chỉ giáo? Nếu muốn mua hương liệu, xin quá vài ngày nữa ghé lại, hiện tại cửa hàng vẫn chưa khai trương đâu. Hàng hóa đều cất trong kho hàng cả .”Tống Dung Hoa nghe nàng thế nhưng không chút nào biết liêm sỉ đem mình trở thành khách hàng tới mua hàng hóa cổ động, thật sự là càng thêm tức giận, không đợi nàng nói chuyện Tô Mạt lại hơi hơi cười nói:“Chúng ta có rất nhiều loại hương, Tống tiểu thư thích hương khí nào? Mạnh mẽ, ác độc vẫn là nên dùng loại hương khí mãnh liệt......”