Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 545: Bị dọn đi hang ổ thua thảm bại 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Ngũ vội cầu xin tha thứ,“Hảo muội tử, ngươi đừng mách phụ thân a. Ta giúp ngươi là được rồi. Lần này Tô Mạt bị Trần Lượng bắt, bị bắt vào chỗ đó, thanh danh bại hoại. Làm sao còn xứng đôi với hoàng tử. Làm thiếp chỉ sợ cũng sẽ bị ghét bỏ. Nam nhân giống Hoàng Phủ Cẩn như vậy, cả người lạnh như băng, làm sao có thể chấp nhận nữ nhân không trong sạch như thế. Ngươi yên tâm đi. Không có việc gì đâu, cứ để Ngũ ca lo liệu.”Bên cạnh một vị công tử nịnh hót nói:“Ngũ công tử là loại người nào, đó là việc dễ như trở bàn tay. Hơn nữa có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, bọn họ là cái thá gì.”Tống Dung Hoa bưng lên sảng khoái uống cạn một ly, nói:“Tam ca cũng không phải là thứ tốt lanh gì, Ngũ ca cũng phải giúp ta giáo huấn hắn một chút. Hắn cũng dám giúp đỡ Tô Mạt làm ta mất thể diện.”Tống Ngũ hừ một tiếng,“Ngươi yên tâm, tên phế vật kia, ta khẳng định sẽ giúp ngươi.”Vài vị công tử ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, không cho là đúng.Tống Ngũ bất quá ỷ vào là con trai trưởng, thật nếu muốn so sánh với Tống Minh Dương, Tống Minh Dương người ta nay đã là người nổi danh bên ngoài.Là môn sinh nổi danh thiên hạ.Hoàng đế triệu kiến hắn, đã muốn cho hắn nhập vào Hàn Lâm viện, nay được phong làm nội các ‘ Bỉnh bút kinh lịch’ *( Giống như thư kí, trợ lí bây giờ, cổ đại chuyên ghi lại mọi việc bên cạnh hoàng đế), chức quan lục phẩm, tự do đi lại trong ngự thư phòng, là người tâm phúc trước mặt hoàng đế.Tống Ngũ thấy bọn hắn kinh ngạc mặt lộ vẻ khinh thường, không khỏi giận dữ,“Như thế nào, các ngươi không phục sao? Các ngươi xem, không đến một tháng, ta sẽ khiến cho hắn cút đi.”Tống Dung Hoa vỗ tay nói:“Hảo, mau đuổi hắn đi đi. Ta nghe bọn họ nói còn muốn gả Kha Kha cho hắn kìa. Bất quá là con vợ kế, thứ hạ lưu, làm sao xứng với Kha Kha. Nàng ta là hảo tỷ muội của ta.”Tô Mạt muốn dùng ly gián kế ly gián các nàng, sau khi rời khỏi Hương lâu, Hoàng Phủ Kha bên cạnh nàng hơn nửa ngày, thề thốt, chính mình chưa từng bao giờ coi thường nàng. Các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng một người là công chúa một người là tiểu thư đại gia tộc, có thể sánh bằng thân tỷ muội còn thân hơn ấy chứ! Tống Dung Hoa hừ một tiếng, Tô Mạt muốn châm ngòi ly gián các nàng, không có cửa đâu!Tống Ngũ hừ nói:“Ta cũng là ngự tiền thị vệ, hắn Tống Tam có gì đặc biệt hơn người, các ngươi đừng nâng cao chí khí người khác. Hắn bất quá là ỷ vào có quan hệ với Triệu tiên sinh thôi. Lão cổ hủ đó......”“Cạch!” Cửa bị từ bên ngoài phá ra, có mấy người xông vào, đồng thời trong phòng tùy tùng của bọn công tử cũng bị người ta đánh choáng váng, ngổn ngang nằm trên đất.Trước mặt là một thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng tơ thân váy màu nguyệt sắc, chải kiểu tóc song hoàn kế *( hai búi tóc tròn, rẽ đôi), mặt mày xinh đẹp như tranh, hơi hơi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khả ái.
Tống Ngũ vội cầu xin
tha thứ,“Hảo muội tử, ngươi đừng mách phụ thân a. Ta giúp ngươi là được
rồi. Lần này Tô Mạt bị Trần Lượng bắt, bị bắt vào chỗ đó, thanh danh bại hoại. Làm sao còn xứng đôi với hoàng tử. Làm thiếp chỉ sợ cũng sẽ bị
ghét bỏ. Nam nhân giống Hoàng Phủ Cẩn như vậy, cả người lạnh như băng,
làm sao có thể chấp nhận nữ nhân không trong sạch như thế. Ngươi yên tâm đi. Không có việc gì đâu, cứ để Ngũ ca lo liệu.”
Bên cạnh một vị công tử nịnh hót nói:“Ngũ công tử là loại người nào, đó là việc dễ như
trở bàn tay. Hơn nữa có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, bọn họ là cái thá
gì.”
Tống Dung Hoa bưng lên sảng khoái uống cạn một ly, nói:“Tam
ca cũng không phải là thứ tốt lanh gì, Ngũ ca cũng phải giúp ta giáo
huấn hắn một chút. Hắn cũng dám giúp đỡ Tô Mạt làm ta mất thể diện.”
Tống Ngũ hừ một tiếng,“Ngươi yên tâm, tên phế vật kia, ta khẳng định sẽ giúp ngươi.”
Vài vị công tử ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, không cho là đúng.
Tống Ngũ bất quá ỷ vào là con trai trưởng, thật nếu muốn so sánh với Tống
Minh Dương, Tống Minh Dương người ta nay đã là người nổi danh bên ngoài.
Là môn sinh nổi danh thiên hạ.
Hoàng đế triệu kiến hắn, đã muốn cho hắn nhập vào Hàn Lâm viện, nay
được phong làm nội các ‘ Bỉnh bút kinh lịch’ *( Giống như thư kí, trợ
lí bây giờ, cổ đại chuyên ghi lại mọi việc bên cạnh hoàng đế), chức quan lục phẩm, tự do đi lại trong ngự thư phòng, là người tâm phúc trước mặt hoàng đế.
Tống Ngũ thấy bọn hắn kinh ngạc mặt lộ vẻ khinh
thường, không khỏi giận dữ,“Như thế nào, các ngươi không phục sao? Các
ngươi xem, không đến một tháng, ta sẽ khiến cho hắn cút đi.”
Tống Dung Hoa vỗ tay nói:“Hảo, mau đuổi hắn đi đi. Ta nghe bọn họ nói còn
muốn gả Kha Kha cho hắn kìa. Bất quá là con vợ kế, thứ hạ lưu, làm sao
xứng với Kha Kha. Nàng ta là hảo tỷ muội của ta.”
Tô Mạt muốn
dùng ly gián kế ly gián các nàng, sau khi rời khỏi Hương lâu, Hoàng Phủ
Kha bên cạnh nàng hơn nửa ngày, thề thốt, chính mình chưa từng bao giờ
coi thường nàng. Các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng một người
là công chúa một người là tiểu thư đại gia tộc, có thể sánh bằng thân tỷ muội còn thân hơn ấy chứ! Tống Dung Hoa hừ một tiếng, Tô Mạt muốn châm
ngòi ly gián các nàng, không có cửa đâu!
Tống Ngũ hừ nói:“Ta cũng là ngự tiền thị vệ, hắn Tống Tam có gì đặc biệt hơn người, các ngươi
đừng nâng cao chí khí người khác. Hắn bất quá là ỷ vào có quan hệ với
Triệu tiên sinh thôi. Lão cổ hủ đó......”
“Cạch!” Cửa bị từ bên
ngoài phá ra, có mấy người xông vào, đồng thời trong phòng tùy tùng của
bọn công tử cũng bị người ta đánh choáng váng, ngổn ngang nằm trên đất.
Trước mặt là một thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng tơ thân váy màu nguyệt sắc,
chải kiểu tóc song hoàn kế *( hai búi tóc tròn, rẽ đôi), mặt mày xinh
đẹp như tranh, hơi hơi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khả ái.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tống Ngũ vội cầu xin tha thứ,“Hảo muội tử, ngươi đừng mách phụ thân a. Ta giúp ngươi là được rồi. Lần này Tô Mạt bị Trần Lượng bắt, bị bắt vào chỗ đó, thanh danh bại hoại. Làm sao còn xứng đôi với hoàng tử. Làm thiếp chỉ sợ cũng sẽ bị ghét bỏ. Nam nhân giống Hoàng Phủ Cẩn như vậy, cả người lạnh như băng, làm sao có thể chấp nhận nữ nhân không trong sạch như thế. Ngươi yên tâm đi. Không có việc gì đâu, cứ để Ngũ ca lo liệu.”Bên cạnh một vị công tử nịnh hót nói:“Ngũ công tử là loại người nào, đó là việc dễ như trở bàn tay. Hơn nữa có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, bọn họ là cái thá gì.”Tống Dung Hoa bưng lên sảng khoái uống cạn một ly, nói:“Tam ca cũng không phải là thứ tốt lanh gì, Ngũ ca cũng phải giúp ta giáo huấn hắn một chút. Hắn cũng dám giúp đỡ Tô Mạt làm ta mất thể diện.”Tống Ngũ hừ một tiếng,“Ngươi yên tâm, tên phế vật kia, ta khẳng định sẽ giúp ngươi.”Vài vị công tử ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, không cho là đúng.Tống Ngũ bất quá ỷ vào là con trai trưởng, thật nếu muốn so sánh với Tống Minh Dương, Tống Minh Dương người ta nay đã là người nổi danh bên ngoài.Là môn sinh nổi danh thiên hạ.Hoàng đế triệu kiến hắn, đã muốn cho hắn nhập vào Hàn Lâm viện, nay được phong làm nội các ‘ Bỉnh bút kinh lịch’ *( Giống như thư kí, trợ lí bây giờ, cổ đại chuyên ghi lại mọi việc bên cạnh hoàng đế), chức quan lục phẩm, tự do đi lại trong ngự thư phòng, là người tâm phúc trước mặt hoàng đế.Tống Ngũ thấy bọn hắn kinh ngạc mặt lộ vẻ khinh thường, không khỏi giận dữ,“Như thế nào, các ngươi không phục sao? Các ngươi xem, không đến một tháng, ta sẽ khiến cho hắn cút đi.”Tống Dung Hoa vỗ tay nói:“Hảo, mau đuổi hắn đi đi. Ta nghe bọn họ nói còn muốn gả Kha Kha cho hắn kìa. Bất quá là con vợ kế, thứ hạ lưu, làm sao xứng với Kha Kha. Nàng ta là hảo tỷ muội của ta.”Tô Mạt muốn dùng ly gián kế ly gián các nàng, sau khi rời khỏi Hương lâu, Hoàng Phủ Kha bên cạnh nàng hơn nửa ngày, thề thốt, chính mình chưa từng bao giờ coi thường nàng. Các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng một người là công chúa một người là tiểu thư đại gia tộc, có thể sánh bằng thân tỷ muội còn thân hơn ấy chứ! Tống Dung Hoa hừ một tiếng, Tô Mạt muốn châm ngòi ly gián các nàng, không có cửa đâu!Tống Ngũ hừ nói:“Ta cũng là ngự tiền thị vệ, hắn Tống Tam có gì đặc biệt hơn người, các ngươi đừng nâng cao chí khí người khác. Hắn bất quá là ỷ vào có quan hệ với Triệu tiên sinh thôi. Lão cổ hủ đó......”“Cạch!” Cửa bị từ bên ngoài phá ra, có mấy người xông vào, đồng thời trong phòng tùy tùng của bọn công tử cũng bị người ta đánh choáng váng, ngổn ngang nằm trên đất.Trước mặt là một thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng tơ thân váy màu nguyệt sắc, chải kiểu tóc song hoàn kế *( hai búi tóc tròn, rẽ đôi), mặt mày xinh đẹp như tranh, hơi hơi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khả ái.