Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 547: Bị dọn đi hang ổ thua thảm bại 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tiếp tục cười nhẹ rồi nói:“Mà Trần Lượng dựa vào danh tiếng của ngươi đến cướp đoạt cửa hàng của ta, còn đoạt cả ngự ban thưởng ngọc bội của ta. Ngươi nghic hắn lấy cái kia làm gì? Khẳng định có mưu đồ. Nói không chừng là các ngươi Tống gia muốn mưu phản......”“Tô Mạt, ngươi ngậm máu phun người!”Tống Dung Hoa bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn lên.Tô Mạt cười cười,“Tống tiểu thư đây là bị người ta nói trúng tim đen rồi sao, thẹn quá hóa giận ?”“Ngươi đốn mạt, ngươi mới thẹn quá hóa giận, ngươi mới muốn tạo phản, chúng ta Tống gia là hoàng tộc, là nương gia( nhà mẹ đẻ) của hoàng quý phi, là nhà ngoại của thái tử, chúng ta căn bản không cần tạo phản cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi, chúng ta cần gì tạo phản?”Thấy nàng ta lúc này còn có thể nói ra lời nói hoàn chỉnh, Tô Mạt nhận ra nàng ta cũng không phải thật không đầu óc.Cười cười,“Điều này không khiến ta nói, đều phải nghe theo bệ hạ. Tống gia các ngươi có thể sai khiến Kinh Triệu Doãn đến phong bế cửa hàng của ta, chẳng lẽ không có thể sai khiến hắn làm cái khác sao? Tỷ như xông vào cung......”Nàng chậm rãi phun ra hai chữ, làm kinh sợ đám người ngồi phía trước mí mắt giật liên hồi.Tống Ngũ ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt làm sao có thể là một tiểu nha đầu, quả thực chính là tên ác ma.Tựa hồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.Cho dù việc này hoàng đế sẽ không trách tội, nhưng ắt phải ảnh hưởng tới thái tử cùng Tống gia.Đến lúc đó, đến lúc đó...... Chỉ sợ phụ thân sẽ đánh chết hắn.Hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.“Việc tư...... Giải quyết riêng như thế nào?”Tô Mạt mỉm cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, đem ly rượu đặt ở trước mặt hắn,“Ngươi đem cái cốc này ăn đi.”“A? Không có khả năng!”Tống Ngũ thật sự nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn nàng.Tô Mạt ha ha cười,“Lừa ngươi thôi.”Mồ hôi trên mặt Tống Ngũ hãn, rơi lộp cộp xuống, chỉ cảm thấy sợ vãi cả ra quần.Tô Mạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Ngươi sai người ta tới đập phá cửa hàng của ta, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, làm cho ta bị thương, mất mặt, tâm linh bị tổn thương, nơm nớp lo sợ...... Ngươi hủy hoại danh dự của ta...... Ân, những chuyện này...... cứ từ từ tính.”Nàng vẫy tay một cái, Hình chưởng quầy từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm theo cái bàn tính, ót hắn bị người ta đụng rách mộ mảng da, chảy máu, hiện tại băng bó thành hình dạng con thỏ.Có chút buồn cười.Nhưng tinh thần lại phấn chấn hăng hái, mười phần nhiệt tình, một bộ dáng muốn bỏ ra lớp băng bó trên cổ đánh cho tên Tống Ngũ một trận.
Nàng tiếp tục cười nhẹ rồi nói:“Mà Trần Lượng dựa vào danh tiếng của ngươi đến cướp đoạt cửa
hàng của ta, còn đoạt cả ngự ban thưởng ngọc bội của ta. Ngươi nghic hắn lấy cái kia làm gì? Khẳng định có mưu đồ. Nói không chừng là các ngươi
Tống gia muốn mưu phản......”
“Tô Mạt, ngươi ngậm máu phun người!”
Tống Dung Hoa bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn lên.
Tô Mạt cười cười,“Tống tiểu thư đây là bị người ta nói trúng tim đen rồi sao, thẹn quá hóa giận ?”
“Ngươi đốn mạt, ngươi mới thẹn quá hóa giận, ngươi mới muốn tạo phản, chúng ta Tống gia là hoàng tộc, là nương gia( nhà mẹ đẻ) của hoàng quý phi, là
nhà ngoại của thái tử, chúng ta căn bản không cần tạo phản cũng có thể
hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi, chúng ta cần gì tạo phản?”
Thấy nàng ta lúc này còn có thể nói ra lời nói hoàn chỉnh, Tô Mạt nhận ra nàng ta cũng không phải thật không đầu óc.
Cười cười,“Điều này không khiến ta nói, đều phải nghe theo bệ hạ. Tống gia
các ngươi có thể sai khiến Kinh Triệu Doãn đến phong bế cửa hàng của ta, chẳng lẽ không có thể sai khiến hắn làm cái khác sao? Tỷ như xông vào
cung......”
Nàng chậm rãi phun ra hai chữ, làm kinh sợ đám người ngồi phía trước mí mắt giật liên hồi.
Tống Ngũ ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt làm sao có thể là một tiểu nha đầu, quả thực chính là tên ác ma.
Tựa hồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Cho dù việc này hoàng đế sẽ không trách tội, nhưng ắt phải ảnh hưởng tới thái tử cùng Tống gia.
Đến lúc đó, đến lúc đó...... Chỉ sợ phụ thân sẽ đánh chết hắn.
Hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Việc tư...... Giải quyết riêng như thế nào?”
Tô Mạt mỉm cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, đem ly rượu đặt ở trước mặt hắn,“Ngươi đem cái cốc này ăn đi.”
“A? Không có khả năng!”
Tống Ngũ thật sự nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn nàng.
Tô Mạt ha ha cười,“Lừa ngươi thôi.”
Mồ hôi trên mặt Tống Ngũ hãn, rơi lộp cộp xuống, chỉ cảm thấy sợ vãi cả ra quần.
Tô Mạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Ngươi sai người ta tới đập phá cửa
hàng của ta, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, làm cho ta bị thương, mất
mặt, tâm linh bị tổn thương, nơm nớp lo sợ...... Ngươi hủy hoại danh dự
của ta...... Ân, những chuyện này...... cứ từ từ tính.”
Nàng vẫy
tay một cái, Hình chưởng quầy từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm theo
cái bàn tính, ót hắn bị người ta đụng rách mộ mảng da, chảy máu, hiện
tại băng bó thành hình dạng con thỏ.
Có chút buồn cười.
Nhưng tinh thần lại phấn chấn hăng hái, mười phần nhiệt tình, một bộ dáng
muốn bỏ ra lớp băng bó trên cổ đánh cho tên Tống Ngũ một trận.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng tiếp tục cười nhẹ rồi nói:“Mà Trần Lượng dựa vào danh tiếng của ngươi đến cướp đoạt cửa hàng của ta, còn đoạt cả ngự ban thưởng ngọc bội của ta. Ngươi nghic hắn lấy cái kia làm gì? Khẳng định có mưu đồ. Nói không chừng là các ngươi Tống gia muốn mưu phản......”“Tô Mạt, ngươi ngậm máu phun người!”Tống Dung Hoa bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn lên.Tô Mạt cười cười,“Tống tiểu thư đây là bị người ta nói trúng tim đen rồi sao, thẹn quá hóa giận ?”“Ngươi đốn mạt, ngươi mới thẹn quá hóa giận, ngươi mới muốn tạo phản, chúng ta Tống gia là hoàng tộc, là nương gia( nhà mẹ đẻ) của hoàng quý phi, là nhà ngoại của thái tử, chúng ta căn bản không cần tạo phản cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi, chúng ta cần gì tạo phản?”Thấy nàng ta lúc này còn có thể nói ra lời nói hoàn chỉnh, Tô Mạt nhận ra nàng ta cũng không phải thật không đầu óc.Cười cười,“Điều này không khiến ta nói, đều phải nghe theo bệ hạ. Tống gia các ngươi có thể sai khiến Kinh Triệu Doãn đến phong bế cửa hàng của ta, chẳng lẽ không có thể sai khiến hắn làm cái khác sao? Tỷ như xông vào cung......”Nàng chậm rãi phun ra hai chữ, làm kinh sợ đám người ngồi phía trước mí mắt giật liên hồi.Tống Ngũ ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt làm sao có thể là một tiểu nha đầu, quả thực chính là tên ác ma.Tựa hồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.Cho dù việc này hoàng đế sẽ không trách tội, nhưng ắt phải ảnh hưởng tới thái tử cùng Tống gia.Đến lúc đó, đến lúc đó...... Chỉ sợ phụ thân sẽ đánh chết hắn.Hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.“Việc tư...... Giải quyết riêng như thế nào?”Tô Mạt mỉm cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, đem ly rượu đặt ở trước mặt hắn,“Ngươi đem cái cốc này ăn đi.”“A? Không có khả năng!”Tống Ngũ thật sự nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn nàng.Tô Mạt ha ha cười,“Lừa ngươi thôi.”Mồ hôi trên mặt Tống Ngũ hãn, rơi lộp cộp xuống, chỉ cảm thấy sợ vãi cả ra quần.Tô Mạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Ngươi sai người ta tới đập phá cửa hàng của ta, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, làm cho ta bị thương, mất mặt, tâm linh bị tổn thương, nơm nớp lo sợ...... Ngươi hủy hoại danh dự của ta...... Ân, những chuyện này...... cứ từ từ tính.”Nàng vẫy tay một cái, Hình chưởng quầy từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm theo cái bàn tính, ót hắn bị người ta đụng rách mộ mảng da, chảy máu, hiện tại băng bó thành hình dạng con thỏ.Có chút buồn cười.Nhưng tinh thần lại phấn chấn hăng hái, mười phần nhiệt tình, một bộ dáng muốn bỏ ra lớp băng bó trên cổ đánh cho tên Tống Ngũ một trận.