Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 553: Trở thành bang chủ cái bang 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu, lườm hắn,“Để bọn họ đi theo ngươi không phải ngươi thành công rồi sao.”Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”“Được rồi, được rồi......”Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”Hoàng Phủ Cẩn ôm vai nàng, nói với tên Hoa Tử:“Ở nơi nào?”Tên Hoa Tử chỉ chỉ,“Thanh Bình phường......”Còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã không thấy đâu nữa.Hoa Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn chung quanh, mọi người thế nhưng cũng không chú ý tới.Đây, đây là người hay là quỷ a?Hắn biết là có khinh công, nhưng cũng không có lợi hại như vậy chứ!Quả thực......Hoa Tử cảm khái ngàn vạn chạy chậm trở về.Trong Thanh Bình phường có tòa đại viện rách nát, đám ăn mày đều tụ tập ở nơi đó, đang trong lúc trông ngóng chờ đợi, trong viện bỗng nhiên sáng ngời, tự nhiên xuất hiện hai người.Nam nhân ngọc thụ lâm phong, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế khiếp người.Nữ nhân trong tay cầm mũ sa che mặt, dịu dàng dễ gần, xinh đẹp như tiên tử.Lập tức có người thông minh liền dẫn đầu hành lễ,“Tham kiến lão đại, tham kiến lão đại......”Đối với Hoàng Phủ Cẩn bọn họ trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nếu nói thẳng tướng công của lão đại, tựa hồ không tốt lắm.Một lát sau, tên Hoa Tử thở hồng hộc tiến vào, vung đả cẩu bổng,“Ai nha, lão đại, ngươi, các ngươi cũng quá nhanh đi!”Tô Mạt cười cười, sớm có người đưa đến ghế dựa cho bọn họ ngồi, còn có người dâng trà.Đó lại là loại chén bạch sự thượng đẳng có lò gốm nổi tiếng, trà cũng là loại tốt của Túy Hương lâu.Tô Mạt cười nói:“Các ngươi rất ra dáng a.”Hoa Tử đắc ý vỗ vỗ ngực,“Đó là, thỉnh lão đại đến, có thể tệ sao.”Hắn vừa hô hào, hơn một trăm tên ăn mày lập tức quỳ xuống, đông nghìn nghịt, tuy rằng đều đè thấp thanh âm, lại vẫn rất có khí thế,“Tham kiến lão đại!”Tô Mạt xấu hổ, nàng bất quá là cho bọn họ mấy con gà để ăn, cái này liền biện thành ‘tiện nghi lão đại’ rồi.Nàng vội đứng dậy hô:“Mau đứng lên, xin hỏi các ngươi là cái bang sao?”Nàng kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, thích nhất Hồng Thất Công, nghĩ đến đây, nàng thấy thật buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, cười thoải mái vô cùng.Tĩnh ca ca...... Cái bang.
Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu, lườm hắn,“Để bọn họ đi theo ngươi không phải ngươi thành công rồi sao.”
Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”
“Được rồi, được rồi......”
Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai nàng, nói với tên Hoa Tử:“Ở nơi nào?”
Tên Hoa Tử chỉ chỉ,“Thanh Bình phường......”
Còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã không thấy đâu nữa.
Hoa Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn chung quanh, mọi người thế nhưng cũng không chú ý tới.
Đây, đây là người hay là quỷ a?
Hắn biết là có khinh công, nhưng cũng không có lợi hại như vậy chứ!
Quả thực......
Hoa Tử cảm khái ngàn vạn chạy chậm trở về.
Trong Thanh Bình phường có tòa đại viện rách nát, đám ăn mày đều tụ tập ở nơi đó, đang trong lúc trông ngóng chờ đợi, trong viện bỗng nhiên sáng
ngời, tự nhiên xuất hiện hai người.
Nam nhân ngọc thụ lâm phong, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế khiếp người.
Nữ nhân trong tay cầm mũ sa che mặt, dịu dàng dễ gần, xinh đẹp như tiên tử.
Lập tức có người thông minh liền dẫn đầu hành lễ,“Tham kiến lão đại, tham kiến lão đại......”
Đối với Hoàng Phủ Cẩn bọn họ trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nếu nói thẳng tướng công của lão đại, tựa hồ không tốt lắm.
Một lát sau, tên Hoa Tử thở hồng hộc tiến vào, vung đả cẩu bổng,“Ai nha, lão đại, ngươi, các ngươi cũng quá nhanh đi!”
Tô Mạt cười cười, sớm có người đưa đến ghế dựa cho bọn họ ngồi, còn có người dâng trà.
Đó lại là loại chén bạch sự thượng đẳng có lò gốm nổi tiếng, trà cũng là loại tốt của Túy Hương lâu.
Tô Mạt cười nói:“Các ngươi rất ra dáng a.”
Hoa Tử đắc ý vỗ vỗ ngực,“Đó là, thỉnh lão đại đến, có thể tệ sao.”
Hắn vừa hô hào, hơn một trăm tên ăn mày lập tức quỳ xuống, đông nghìn
nghịt, tuy rằng đều đè thấp thanh âm, lại vẫn rất có khí thế,“Tham kiến
lão đại!”
Tô Mạt xấu hổ, nàng bất quá là cho bọn họ mấy con gà để ăn, cái này liền biện thành ‘tiện nghi lão đại’ rồi.
Nàng vội đứng dậy hô:“Mau đứng lên, xin hỏi các ngươi là cái bang sao?”
Nàng kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, thích nhất Hồng Thất Công,
nghĩ đến đây, nàng thấy thật buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn,
cười thoải mái vô cùng.
Tĩnh ca ca...... Cái bang.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu, lườm hắn,“Để bọn họ đi theo ngươi không phải ngươi thành công rồi sao.”Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”“Được rồi, được rồi......”Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”Hoàng Phủ Cẩn ôm vai nàng, nói với tên Hoa Tử:“Ở nơi nào?”Tên Hoa Tử chỉ chỉ,“Thanh Bình phường......”Còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã không thấy đâu nữa.Hoa Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn chung quanh, mọi người thế nhưng cũng không chú ý tới.Đây, đây là người hay là quỷ a?Hắn biết là có khinh công, nhưng cũng không có lợi hại như vậy chứ!Quả thực......Hoa Tử cảm khái ngàn vạn chạy chậm trở về.Trong Thanh Bình phường có tòa đại viện rách nát, đám ăn mày đều tụ tập ở nơi đó, đang trong lúc trông ngóng chờ đợi, trong viện bỗng nhiên sáng ngời, tự nhiên xuất hiện hai người.Nam nhân ngọc thụ lâm phong, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế khiếp người.Nữ nhân trong tay cầm mũ sa che mặt, dịu dàng dễ gần, xinh đẹp như tiên tử.Lập tức có người thông minh liền dẫn đầu hành lễ,“Tham kiến lão đại, tham kiến lão đại......”Đối với Hoàng Phủ Cẩn bọn họ trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nếu nói thẳng tướng công của lão đại, tựa hồ không tốt lắm.Một lát sau, tên Hoa Tử thở hồng hộc tiến vào, vung đả cẩu bổng,“Ai nha, lão đại, ngươi, các ngươi cũng quá nhanh đi!”Tô Mạt cười cười, sớm có người đưa đến ghế dựa cho bọn họ ngồi, còn có người dâng trà.Đó lại là loại chén bạch sự thượng đẳng có lò gốm nổi tiếng, trà cũng là loại tốt của Túy Hương lâu.Tô Mạt cười nói:“Các ngươi rất ra dáng a.”Hoa Tử đắc ý vỗ vỗ ngực,“Đó là, thỉnh lão đại đến, có thể tệ sao.”Hắn vừa hô hào, hơn một trăm tên ăn mày lập tức quỳ xuống, đông nghìn nghịt, tuy rằng đều đè thấp thanh âm, lại vẫn rất có khí thế,“Tham kiến lão đại!”Tô Mạt xấu hổ, nàng bất quá là cho bọn họ mấy con gà để ăn, cái này liền biện thành ‘tiện nghi lão đại’ rồi.Nàng vội đứng dậy hô:“Mau đứng lên, xin hỏi các ngươi là cái bang sao?”Nàng kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, thích nhất Hồng Thất Công, nghĩ đến đây, nàng thấy thật buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, cười thoải mái vô cùng.Tĩnh ca ca...... Cái bang.