Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 556: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sản phẩm tơ lụa, lá trà, đồ sứ, khí cụ bằng sắt thiết, kỹ thuật, gạo và các sản phẩm khác của Đại Chu, đồng thời các mặt hàng khác từ Tây Vực đến như cây bông, chế phẩm từ lông dê, da, trì kẽm, bảo thạch, hương liệu, dược liệu đặc thù, ngựa, còn có vật phẩm các loại quý hiếm khác của các quốc gia đều bán.Bọn họ đại bộ phận đều dùng phương pháp trao đổi vật, vật ngang giá chính là ngựa, lá trà, tơ lụa...Tô Mạt chắc chắn trong đám người bọn họ có người bán Ô Kim đao của Mạc Vân quốc.Những điều này đều do Hoàng Phủ Cẩn âm thầm hỏi thăm.Rất nhanh, Hoàng Phủ Cẩn đem tin tức tìm hiểu được, ở trong cửa hàng cùng Tô Mạt thảo luận, đem tin tức nói cho nàng biết.Trong bốn thương nhân, có hai người là từ Đại tần, Đại thực quốc đến, hai người còn lại, khẩu âm pha tạp, tựa hồ là hỗn huyết*( dòng máu pha trộn), rất nhiều địa phương đều rất quen thuộc, thậm chí các quốc đô ( thủ đô ) của các nước Mạc Vân quốc, Tây Kim quốc, Tuyết Nhạc đều rất quen thuộc tục lệ và phong cảnh con người nới đó.Người có vóc dáng cao gọi là Thiện Chi, người có vóc dáng trung bình gọi là Tín Chi, tự mình đặt cho mình cái tên giống người dân Đại Chu, tự nhận là “Đại Chu thông” ( hiểu rõ mọi việc ở Đại chu).Tô Mạt cảm thấy chính mình còn chưa vội, quan sát tiếp bọn họ thêm một đoạn thời gian nữa, nàng để Hoàng Phủ Cẩn chuyên tâm lưu ý mấy người kia.Dù sao hoàng đế biết hắn làm việc ở Hương lâu, về phần làm cái gì, việc này hoàng đế không thể quản.Hơn nữa dưới sự quản lý Tô Mạt, người khác hắt nước không tới được, trừ phi nàng cố ý cho phép.Có đôi khi kẻ địch phái tới gian tế ngược lại có thể trở thành vũ khí có lợi.Người của Hoàng đế có mặt ở trong này, như vậy đối bọn họ cũng yên tâm, tự cho là hiểu mọi động tĩnh hướng đi của bọn họ, sẽ không tiếp tục gây rối chuyện khác nữa.Nếu không thì càng không cho người của hắn tiếp cận tra xét, hắn lại càng tò mò, đến lúc đó người chịu thiệt lại là hắn.Lăng Nhược cùng A Thành giám thị tên thám tử đó, phát hiện hắn cũng không thu được cái gì, mật báo với hoàng đế vài lần, cũng đều nói là mọi việc đều ổn.Tô Mạt chỉ sai người âm thầm lưu ý hắn, trừ phi là chuyện thực cơ mật, không cần giấu hắn.Dù sao nàng phải làm chuyện chân chính, cũng sẽ không để cho nhiều người biết được. Mọi việc ở chỗ Hình chưởng quầy, đương nhiên không có gì sợ người khác biết.Mà trong khoảng thời gian này, nông trường của nàng bí mật cũng truyền đến một tin tức tốt, thủy tinh rốt cục cũng luyện thành rồi.Lần này thành công không phải đơn giản làm ra thủy tinh, mà là có thể căn cứ yêu cầu của Tô Mạt, có thể làm ra những đồ có hình dáng như chai lọ thủy tinh.Cuối cùng trong khoảng thời gian xấp xỉ ba năm, rốt cục đã thành công .
Sản phẩm tơ lụa, lá
trà, đồ sứ, khí cụ bằng sắt thiết, kỹ thuật, gạo và các sản phẩm khác
của Đại Chu, đồng thời các mặt hàng khác từ Tây Vực đến như cây bông,
chế phẩm từ lông dê, da, trì kẽm, bảo thạch, hương liệu, dược liệu đặc
thù, ngựa, còn có vật phẩm các loại quý hiếm khác của các quốc gia đều
bán.
Bọn họ đại bộ phận đều dùng phương pháp trao đổi vật, vật ngang giá chính là ngựa, lá trà, tơ lụa...
Tô Mạt chắc chắn trong đám người bọn họ có người bán Ô Kim đao của Mạc Vân quốc.
Những điều này đều do Hoàng Phủ Cẩn âm thầm hỏi thăm.
Rất nhanh, Hoàng Phủ Cẩn đem tin tức tìm hiểu được, ở trong cửa hàng cùng Tô Mạt thảo luận, đem tin tức nói cho nàng biết.
Trong bốn thương nhân, có hai người là từ Đại tần, Đại thực quốc đến, hai
người còn lại, khẩu âm pha tạp, tựa hồ là hỗn huyết*( dòng máu pha
trộn), rất nhiều địa phương đều rất quen thuộc, thậm chí các quốc đô (
thủ đô ) của các nước Mạc Vân quốc, Tây Kim quốc, Tuyết Nhạc đều rất
quen thuộc tục lệ và phong cảnh con người nới đó.
Người có vóc
dáng cao gọi là Thiện Chi, người có vóc dáng trung bình gọi là Tín Chi,
tự mình đặt cho mình cái tên giống người dân Đại Chu, tự nhận là “Đại
Chu thông” ( hiểu rõ mọi việc ở Đại chu).
Tô Mạt cảm thấy chính
mình còn chưa vội, quan sát tiếp bọn họ thêm một đoạn thời gian nữa,
nàng để Hoàng Phủ Cẩn chuyên tâm lưu ý mấy người kia.
Dù sao hoàng đế biết hắn làm việc ở Hương lâu, về phần làm cái gì, việc này hoàng đế không thể quản.
Hơn nữa dưới sự quản lý Tô Mạt, người khác hắt nước không tới được, trừ phi nàng cố ý cho phép.
Có đôi khi kẻ địch phái tới gian tế ngược lại có thể trở thành vũ khí có lợi.
Người của Hoàng đế có mặt ở trong này, như vậy đối bọn họ cũng yên tâm, tự
cho là hiểu mọi động tĩnh hướng đi của bọn họ, sẽ không tiếp tục gây rối chuyện khác nữa.
Nếu không thì càng không cho người của hắn tiếp cận tra xét, hắn lại càng tò mò, đến lúc đó người chịu thiệt lại là hắn.
Lăng Nhược cùng A Thành giám thị tên thám tử đó, phát hiện hắn cũng không
thu được cái gì, mật báo với hoàng đế vài lần, cũng đều nói là mọi việc
đều ổn.
Tô Mạt chỉ sai người âm thầm lưu ý hắn, trừ phi là chuyện thực cơ mật, không cần giấu hắn.
Dù sao nàng phải làm chuyện chân chính, cũng sẽ không để cho nhiều
người biết được. Mọi việc ở chỗ Hình chưởng quầy, đương nhiên không có
gì sợ người khác biết.
Mà trong khoảng thời gian này, nông trường của nàng bí mật cũng truyền đến một tin tức tốt, thủy tinh rốt cục cũng luyện thành rồi.
Lần này thành công không phải đơn giản làm ra
thủy tinh, mà là có thể căn cứ yêu cầu của Tô Mạt, có thể làm ra những
đồ có hình dáng như chai lọ thủy tinh.
Cuối cùng trong khoảng thời gian xấp xỉ ba năm, rốt cục đã thành công .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sản phẩm tơ lụa, lá trà, đồ sứ, khí cụ bằng sắt thiết, kỹ thuật, gạo và các sản phẩm khác của Đại Chu, đồng thời các mặt hàng khác từ Tây Vực đến như cây bông, chế phẩm từ lông dê, da, trì kẽm, bảo thạch, hương liệu, dược liệu đặc thù, ngựa, còn có vật phẩm các loại quý hiếm khác của các quốc gia đều bán.Bọn họ đại bộ phận đều dùng phương pháp trao đổi vật, vật ngang giá chính là ngựa, lá trà, tơ lụa...Tô Mạt chắc chắn trong đám người bọn họ có người bán Ô Kim đao của Mạc Vân quốc.Những điều này đều do Hoàng Phủ Cẩn âm thầm hỏi thăm.Rất nhanh, Hoàng Phủ Cẩn đem tin tức tìm hiểu được, ở trong cửa hàng cùng Tô Mạt thảo luận, đem tin tức nói cho nàng biết.Trong bốn thương nhân, có hai người là từ Đại tần, Đại thực quốc đến, hai người còn lại, khẩu âm pha tạp, tựa hồ là hỗn huyết*( dòng máu pha trộn), rất nhiều địa phương đều rất quen thuộc, thậm chí các quốc đô ( thủ đô ) của các nước Mạc Vân quốc, Tây Kim quốc, Tuyết Nhạc đều rất quen thuộc tục lệ và phong cảnh con người nới đó.Người có vóc dáng cao gọi là Thiện Chi, người có vóc dáng trung bình gọi là Tín Chi, tự mình đặt cho mình cái tên giống người dân Đại Chu, tự nhận là “Đại Chu thông” ( hiểu rõ mọi việc ở Đại chu).Tô Mạt cảm thấy chính mình còn chưa vội, quan sát tiếp bọn họ thêm một đoạn thời gian nữa, nàng để Hoàng Phủ Cẩn chuyên tâm lưu ý mấy người kia.Dù sao hoàng đế biết hắn làm việc ở Hương lâu, về phần làm cái gì, việc này hoàng đế không thể quản.Hơn nữa dưới sự quản lý Tô Mạt, người khác hắt nước không tới được, trừ phi nàng cố ý cho phép.Có đôi khi kẻ địch phái tới gian tế ngược lại có thể trở thành vũ khí có lợi.Người của Hoàng đế có mặt ở trong này, như vậy đối bọn họ cũng yên tâm, tự cho là hiểu mọi động tĩnh hướng đi của bọn họ, sẽ không tiếp tục gây rối chuyện khác nữa.Nếu không thì càng không cho người của hắn tiếp cận tra xét, hắn lại càng tò mò, đến lúc đó người chịu thiệt lại là hắn.Lăng Nhược cùng A Thành giám thị tên thám tử đó, phát hiện hắn cũng không thu được cái gì, mật báo với hoàng đế vài lần, cũng đều nói là mọi việc đều ổn.Tô Mạt chỉ sai người âm thầm lưu ý hắn, trừ phi là chuyện thực cơ mật, không cần giấu hắn.Dù sao nàng phải làm chuyện chân chính, cũng sẽ không để cho nhiều người biết được. Mọi việc ở chỗ Hình chưởng quầy, đương nhiên không có gì sợ người khác biết.Mà trong khoảng thời gian này, nông trường của nàng bí mật cũng truyền đến một tin tức tốt, thủy tinh rốt cục cũng luyện thành rồi.Lần này thành công không phải đơn giản làm ra thủy tinh, mà là có thể căn cứ yêu cầu của Tô Mạt, có thể làm ra những đồ có hình dáng như chai lọ thủy tinh.Cuối cùng trong khoảng thời gian xấp xỉ ba năm, rốt cục đã thành công .