Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 560: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng,“Hắn tới nơi này, không phải là nhị điện hạ, là Tĩnh thiếu gia. Một người không quyền vô thế, kết cái gì đảng? Bệ hạ cũng không lo lắng, ngươi hao cái kia tâm làm gì?”Nói Hoàng Phủ Cẩn như vậy, lại ngứa miệng hả.Lão phu nhân hừ một tiếng, chọc giận tiểu ma nữ trước mắt này, nàng ta không chừng còn nghĩ ra biện pháp khó dễ, hiện tại nàng ta nếu muốn đối phó Vương phu nhân, kia còn không phải dễ như chơi đồ chơi sao?Vương phu nhân lại không hiểu điều này, chỉ biết nói lão phu nhân về phe Tô Mạt, hừ một tiếng,“Lão phu nhân, phụ mẫu còn, nhi nữ tử như thế nào lại có tài sản riêng? Tiền thu của Hương lâu cũng nên đem lại trong phủ. Quốc Công phủ lớn như vậy, đông người nhiều việc, đều cần tiền lo liệu. Hơn nữa Trì nhi bây giờ còn ở thái tử phủ, phỏng chừng qua nửa năm lên nhậm chức . Đến lúc đó đi lục bộ, vẫn phải chuẩn bị. Nếu là trong tay không có tiền thì thành sao được. Hương lâu này vừa vặn có sẵn tiền thu, không giống như địa tô còn phải theo thời vụ. Kêu nha đầu kia xuất ra 5 phần tiền lời cho Trì nhi sử dụng, còn lại lấy ba phần cấp vào trong phủ, còn lại hai phần kia để nàng ta cùng đại tiểu thư quản cũng được. Nữ hài tử trong gia đình, lại không cần ra ngoài, lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì? Muốn sinh sự sao.”Đại tiểu thư bị nàng chọc giận đến ngón tay phát run, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.Chỉ gắt gao lép bép miệng nhìn Tô Mạt, ý bảo nàng mau nói chuyện đi, chính mình thật là một câu cũng nói không nên lời .Nhị tiểu thư nghe xong, lập tức nói:“Mẫu thân nói thật là có lí. Làm nữ nhân , vốn nên sẽ tuân thủ lệnh phụ mẫu. Không nên cùng phụ mẫu huynh đệ nội bộ lục đục mới đúng.”Lão phu nhân thế nhưng lại ngáy “ khò khò” ra một tiếng, giống như đang ngủ cái gì cũng chưa nghe thấy.Tô Mạt cười lạnh, thản nhiên nói:“Muốn hay không tính sổ a? Tiền mở hoa viên, là tiền hồi ta cùng thất điện hạ tỷ thí, các ngươi đặt cược, Tĩnh thiếu gia kiếm được tiền. Hắn cho ta mượn, ta mượn đi mở hoa viên. Ngày đó các ngươi có từng bỏ ra một lượng?”Lúc ấy nàng có hỏi qua, nhưng là bọn họ cảm thấy nàng luôn kiếm chuyện.Hơn nữa một mảnh hoang vắng như vậy, trồng hoa cần một hai năm mới có tiền lời.Cầm tiền cũng là chơi tát nước.Cũng không ủng hộ nàng.Kỳ thật nàng căn bản cũng không cần các nàng ta ủng hộ, vì chính là hôm nay, cho các ngươi bỏ tiền các ngươi không bỏ, nay kiếm được tiền, các ngươi lại muốn đến chia chác.Chẳng lẽ các nàng ta coi mình là kẻ đần sao?

Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng,“Hắn tới nơi này, không phải là
nhị điện hạ, là Tĩnh thiếu gia. Một người không quyền vô thế, kết cái gì đảng? Bệ hạ cũng không lo lắng, ngươi hao cái kia tâm làm gì?”

Nói Hoàng Phủ Cẩn như vậy, lại ngứa miệng hả.

Lão phu nhân hừ một tiếng, chọc giận tiểu ma nữ trước mắt này, nàng ta
không chừng còn nghĩ ra biện pháp khó dễ, hiện tại nàng ta nếu muốn đối
phó Vương phu nhân, kia còn không phải dễ như chơi đồ chơi sao?

Vương phu nhân lại không hiểu điều này, chỉ biết nói lão phu nhân về phe Tô
Mạt, hừ một tiếng,“Lão phu nhân, phụ mẫu còn, nhi nữ tử như thế nào lại
có tài sản riêng? Tiền thu của Hương lâu cũng nên đem lại trong phủ.
Quốc Công phủ lớn như vậy, đông người nhiều việc, đều cần tiền lo liệu.
Hơn nữa Trì nhi bây giờ còn ở thái tử phủ, phỏng chừng qua nửa năm lên
nhậm chức . Đến lúc đó đi lục bộ, vẫn phải chuẩn bị. Nếu là trong tay
không có tiền thì thành sao được. Hương lâu này vừa vặn có sẵn tiền thu, không giống như địa tô còn phải theo thời vụ. Kêu nha đầu kia xuất ra 5 phần tiền lời cho Trì nhi sử dụng, còn lại lấy ba phần cấp vào trong
phủ, còn lại hai phần kia để nàng ta cùng đại tiểu thư quản cũng được.
Nữ hài tử trong gia đình, lại không cần ra ngoài, lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì? Muốn sinh sự sao.”

Đại tiểu thư bị nàng chọc giận đến ngón tay phát run, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.

Chỉ gắt gao lép bép miệng nhìn Tô Mạt, ý bảo nàng mau nói chuyện đi, chính mình thật là một câu cũng nói không nên lời .

Nhị tiểu thư nghe xong, lập tức nói:“Mẫu thân nói thật là có lí. Làm nữ
nhân , vốn nên sẽ tuân thủ lệnh phụ mẫu. Không nên cùng phụ mẫu huynh đệ nội bộ lục đục mới đúng.”

Lão phu nhân thế nhưng lại ngáy “ khò khò” ra một tiếng, giống như đang ngủ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Tô Mạt cười lạnh, thản nhiên nói:“Muốn hay không tính sổ a? Tiền mở hoa
viên, là tiền hồi ta cùng thất điện hạ tỷ thí, các ngươi đặt cược, Tĩnh
thiếu gia kiếm được tiền. Hắn cho ta mượn, ta mượn đi mở hoa viên. Ngày
đó các ngươi có từng bỏ ra một lượng?”

Lúc ấy nàng có hỏi qua, nhưng là bọn họ cảm thấy nàng luôn kiếm chuyện.

Hơn nữa một mảnh hoang vắng như vậy, trồng hoa cần một hai năm mới có tiền lời.

Cầm tiền cũng là chơi tát nước.

Cũng không ủng hộ nàng.

Kỳ thật nàng căn bản cũng không cần các nàng ta ủng hộ, vì chính là hôm
nay, cho các ngươi bỏ tiền các ngươi không bỏ, nay kiếm được tiền, các
ngươi lại muốn đến chia chác.

Chẳng lẽ các nàng ta coi mình là kẻ đần sao?

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng,“Hắn tới nơi này, không phải là nhị điện hạ, là Tĩnh thiếu gia. Một người không quyền vô thế, kết cái gì đảng? Bệ hạ cũng không lo lắng, ngươi hao cái kia tâm làm gì?”Nói Hoàng Phủ Cẩn như vậy, lại ngứa miệng hả.Lão phu nhân hừ một tiếng, chọc giận tiểu ma nữ trước mắt này, nàng ta không chừng còn nghĩ ra biện pháp khó dễ, hiện tại nàng ta nếu muốn đối phó Vương phu nhân, kia còn không phải dễ như chơi đồ chơi sao?Vương phu nhân lại không hiểu điều này, chỉ biết nói lão phu nhân về phe Tô Mạt, hừ một tiếng,“Lão phu nhân, phụ mẫu còn, nhi nữ tử như thế nào lại có tài sản riêng? Tiền thu của Hương lâu cũng nên đem lại trong phủ. Quốc Công phủ lớn như vậy, đông người nhiều việc, đều cần tiền lo liệu. Hơn nữa Trì nhi bây giờ còn ở thái tử phủ, phỏng chừng qua nửa năm lên nhậm chức . Đến lúc đó đi lục bộ, vẫn phải chuẩn bị. Nếu là trong tay không có tiền thì thành sao được. Hương lâu này vừa vặn có sẵn tiền thu, không giống như địa tô còn phải theo thời vụ. Kêu nha đầu kia xuất ra 5 phần tiền lời cho Trì nhi sử dụng, còn lại lấy ba phần cấp vào trong phủ, còn lại hai phần kia để nàng ta cùng đại tiểu thư quản cũng được. Nữ hài tử trong gia đình, lại không cần ra ngoài, lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì? Muốn sinh sự sao.”Đại tiểu thư bị nàng chọc giận đến ngón tay phát run, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.Chỉ gắt gao lép bép miệng nhìn Tô Mạt, ý bảo nàng mau nói chuyện đi, chính mình thật là một câu cũng nói không nên lời .Nhị tiểu thư nghe xong, lập tức nói:“Mẫu thân nói thật là có lí. Làm nữ nhân , vốn nên sẽ tuân thủ lệnh phụ mẫu. Không nên cùng phụ mẫu huynh đệ nội bộ lục đục mới đúng.”Lão phu nhân thế nhưng lại ngáy “ khò khò” ra một tiếng, giống như đang ngủ cái gì cũng chưa nghe thấy.Tô Mạt cười lạnh, thản nhiên nói:“Muốn hay không tính sổ a? Tiền mở hoa viên, là tiền hồi ta cùng thất điện hạ tỷ thí, các ngươi đặt cược, Tĩnh thiếu gia kiếm được tiền. Hắn cho ta mượn, ta mượn đi mở hoa viên. Ngày đó các ngươi có từng bỏ ra một lượng?”Lúc ấy nàng có hỏi qua, nhưng là bọn họ cảm thấy nàng luôn kiếm chuyện.Hơn nữa một mảnh hoang vắng như vậy, trồng hoa cần một hai năm mới có tiền lời.Cầm tiền cũng là chơi tát nước.Cũng không ủng hộ nàng.Kỳ thật nàng căn bản cũng không cần các nàng ta ủng hộ, vì chính là hôm nay, cho các ngươi bỏ tiền các ngươi không bỏ, nay kiếm được tiền, các ngươi lại muốn đến chia chác.Chẳng lẽ các nàng ta coi mình là kẻ đần sao?

Chương 560: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 06