Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 563: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư cùng Kim Kết hoảng loạn lên, lớn tiếng kêu cứu, đại tiểu thư xách váy đang định lao xuống hồ, Kim Kết cuống quít giữ chặt lấy nàng.Tô Trì đang ở bên bờ cùng tiểu nha đầu nói chuyện, thấy Tô Mạt rớt xuống hồ, lập tức cười lạnh lùng.Tô Nhân Vũ đang cùng thái tử nói chuyện nghe thấy Tô Mạt bị rớt xuống hồ, bất chấp tiếp đón với thái tử, phi thân lên, như đại bàng giương cánh hướng hồ sen bay qua.Tháng năm nước hồ rất lạnh a.Lòng bàn chân Tô Mạt đạp dưới nước, còn phải làm ra bộ dáng sắp chết đuối, thưởng thức thân hình phụ thân vừa tuấn tú vừa can đảm dưới bầu trời xanh trong.Còn đang suy nghĩ, may mắn nàng bày kế đem Tĩnh thiếu gia điều đi rồi, nếu không khẳng định sẽ cho nàng ăn đòn, hắc hắc, bất quá hắn nhất định luyến tiếc không nỡ.Miên man suy nghĩ, một người đã muốn nhảy xuống, ôm lấy nàng nhanh nhẹn hướng bên bờ bơi đi.Bị cánh tay kiên cường hữu lực nắm chặt, Tô Mạt lại muốn khóc, vì sao lại là hắn!Hoàng Phủ Giác, ngươi có thể hay không đừng như vậy cướp công a?Ta không thiếu ơn ngươi nha!Tô Nhân Vũ thấy Hoàng Phủ Giác đem nữ nhi lên bờ, bước lên phía trước, thay vì nói lời cảm tạ, một tay đoạt lấy Tô Mạt ôm, lập tức ôm Tô Mạt chạy về phía phòng của nàng.Đám người Tô Việt lại vội vàng kêu đại phu, sai người đi nhóm lửa, chuẩn bị khăn mặt, hầu hạ ngũ điện hạ thay quần áo.Bọn nha đầu rối ren hoảng loạn, đại tiểu thư cùng Kim Kết vội vàng đi theo vào.Hoàng Phủ Giới ầm ĩ đòi lên lầu, ở cửa Tú Lâu thì bị mụ mụ ngăn lại,“Thất điện hạ, đây là Tú Lâu của tiểu thư, ngài không thể đi lên.”Tức giận đến nỗi hắn dậm chân bộp bộp.Nhị tiểu thư đi theo lên lầu, muốn vào trong phòng, lại bị người ta ngăn lại.Đại tiểu thư quay đầu lạnh lùng nói:“Nơi này làm sao sẽ có rắn? Như thế nào người khác cũng chưa nhìn thấy? Con rắn kia có hình dạng gì?”Thực rõ ràng chính là cố ý .Nhị tiểu thư ủy khuất đến cực điểm, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống,“Tỷ tỷ, thật sự có rắn, màu sắc rực rỡ, làm ta sợ muốn chết. Ta...... Ta cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......”Tô Trì nhìn nàng một cái, nói với đại tiểu thư:“Ta có nhìn thấy rồi. Quả thật có một con rắn, chắc là từ trong núi bò tới đây.”Lão phu nhân do nha đầu cùng Vương phu nhân đỡ đi vào phòng, hỏi han sự tình như thế nào.Tô Trì nói:“Lão tổ mẫu, không có gì .Chỉ là ngũ muội muội ham chơi, tảng đá kia trơn như vậy, nàng ta nhất định phải phô trương, tự mình ngã xuống .”Lão phu nhân ừ một tiếng,“Nha đầu kia, càng ngày càng quậy, phải nhốt một thời gian mới được.”

Đại tiểu thư cùng Kim
Kết hoảng loạn lên, lớn tiếng kêu cứu, đại tiểu thư xách váy đang định
lao xuống hồ, Kim Kết cuống quít giữ chặt lấy nàng.

Tô Trì đang ở bên bờ cùng tiểu nha đầu nói chuyện, thấy Tô Mạt rớt xuống hồ, lập tức cười lạnh lùng.

Tô Nhân Vũ đang cùng thái tử nói chuyện nghe thấy Tô Mạt bị rớt xuống hồ,
bất chấp tiếp đón với thái tử, phi thân lên, như đại bàng giương cánh
hướng hồ sen bay qua.

Tháng năm nước hồ rất lạnh a.

Lòng
bàn chân Tô Mạt đạp dưới nước, còn phải làm ra bộ dáng sắp chết đuối,
thưởng thức thân hình phụ thân vừa tuấn tú vừa can đảm dưới bầu trời
xanh trong.

Còn đang suy nghĩ, may mắn nàng bày kế đem Tĩnh thiếu gia điều đi rồi, nếu không khẳng định sẽ cho nàng ăn đòn, hắc hắc, bất
quá hắn nhất định luyến tiếc không nỡ.

Miên man suy nghĩ, một người đã muốn nhảy xuống, ôm lấy nàng nhanh nhẹn hướng bên bờ bơi đi.

Bị cánh tay kiên cường hữu lực nắm chặt, Tô Mạt lại muốn khóc, vì sao lại là hắn!

Hoàng Phủ Giác, ngươi có thể hay không đừng như vậy cướp công a?

Ta không thiếu ơn ngươi nha!

Tô Nhân Vũ thấy Hoàng Phủ Giác đem nữ nhi lên bờ, bước lên phía trước,
thay vì nói lời cảm tạ, một tay đoạt lấy Tô Mạt ôm, lập tức ôm Tô Mạt
chạy về phía phòng của nàng.

Đám người Tô Việt lại vội vàng kêu đại phu, sai người đi nhóm lửa, chuẩn bị khăn mặt, hầu hạ ngũ điện hạ thay quần áo.

Bọn nha đầu rối ren hoảng loạn, đại tiểu thư cùng Kim Kết vội vàng đi theo vào.

Hoàng Phủ Giới ầm ĩ đòi lên lầu, ở cửa Tú Lâu thì bị mụ mụ ngăn lại,“Thất
điện hạ, đây là Tú Lâu của tiểu thư, ngài không thể đi lên.”

Tức giận đến nỗi hắn dậm chân bộp bộp.

Nhị tiểu thư đi theo lên lầu, muốn vào trong phòng, lại bị người ta ngăn lại.

Đại tiểu thư quay đầu lạnh lùng nói:“Nơi này làm sao sẽ có rắn? Như thế nào người khác cũng chưa nhìn thấy? Con rắn kia có hình dạng gì?”

Thực rõ ràng chính là cố ý .

Nhị tiểu thư ủy khuất đến cực điểm, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống,“Tỷ tỷ, thật sự có rắn, màu sắc rực rỡ, làm ta sợ muốn chết. Ta...... Ta
cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......”

Tô Trì nhìn nàng một cái, nói với đại tiểu thư:“Ta có nhìn thấy rồi. Quả thật có một con rắn, chắc là từ trong núi bò tới đây.”

Lão phu nhân do nha đầu cùng Vương phu nhân đỡ đi vào phòng, hỏi han sự tình như thế nào.

Tô Trì nói:“Lão tổ mẫu, không có gì .Chỉ là ngũ muội muội ham chơi, tảng
đá kia trơn như vậy, nàng ta nhất định phải phô trương, tự mình ngã
xuống .”

Lão phu nhân ừ một tiếng,“Nha đầu kia, càng ngày càng quậy, phải nhốt một thời gian mới được.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư cùng Kim Kết hoảng loạn lên, lớn tiếng kêu cứu, đại tiểu thư xách váy đang định lao xuống hồ, Kim Kết cuống quít giữ chặt lấy nàng.Tô Trì đang ở bên bờ cùng tiểu nha đầu nói chuyện, thấy Tô Mạt rớt xuống hồ, lập tức cười lạnh lùng.Tô Nhân Vũ đang cùng thái tử nói chuyện nghe thấy Tô Mạt bị rớt xuống hồ, bất chấp tiếp đón với thái tử, phi thân lên, như đại bàng giương cánh hướng hồ sen bay qua.Tháng năm nước hồ rất lạnh a.Lòng bàn chân Tô Mạt đạp dưới nước, còn phải làm ra bộ dáng sắp chết đuối, thưởng thức thân hình phụ thân vừa tuấn tú vừa can đảm dưới bầu trời xanh trong.Còn đang suy nghĩ, may mắn nàng bày kế đem Tĩnh thiếu gia điều đi rồi, nếu không khẳng định sẽ cho nàng ăn đòn, hắc hắc, bất quá hắn nhất định luyến tiếc không nỡ.Miên man suy nghĩ, một người đã muốn nhảy xuống, ôm lấy nàng nhanh nhẹn hướng bên bờ bơi đi.Bị cánh tay kiên cường hữu lực nắm chặt, Tô Mạt lại muốn khóc, vì sao lại là hắn!Hoàng Phủ Giác, ngươi có thể hay không đừng như vậy cướp công a?Ta không thiếu ơn ngươi nha!Tô Nhân Vũ thấy Hoàng Phủ Giác đem nữ nhi lên bờ, bước lên phía trước, thay vì nói lời cảm tạ, một tay đoạt lấy Tô Mạt ôm, lập tức ôm Tô Mạt chạy về phía phòng của nàng.Đám người Tô Việt lại vội vàng kêu đại phu, sai người đi nhóm lửa, chuẩn bị khăn mặt, hầu hạ ngũ điện hạ thay quần áo.Bọn nha đầu rối ren hoảng loạn, đại tiểu thư cùng Kim Kết vội vàng đi theo vào.Hoàng Phủ Giới ầm ĩ đòi lên lầu, ở cửa Tú Lâu thì bị mụ mụ ngăn lại,“Thất điện hạ, đây là Tú Lâu của tiểu thư, ngài không thể đi lên.”Tức giận đến nỗi hắn dậm chân bộp bộp.Nhị tiểu thư đi theo lên lầu, muốn vào trong phòng, lại bị người ta ngăn lại.Đại tiểu thư quay đầu lạnh lùng nói:“Nơi này làm sao sẽ có rắn? Như thế nào người khác cũng chưa nhìn thấy? Con rắn kia có hình dạng gì?”Thực rõ ràng chính là cố ý .Nhị tiểu thư ủy khuất đến cực điểm, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống,“Tỷ tỷ, thật sự có rắn, màu sắc rực rỡ, làm ta sợ muốn chết. Ta...... Ta cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......”Tô Trì nhìn nàng một cái, nói với đại tiểu thư:“Ta có nhìn thấy rồi. Quả thật có một con rắn, chắc là từ trong núi bò tới đây.”Lão phu nhân do nha đầu cùng Vương phu nhân đỡ đi vào phòng, hỏi han sự tình như thế nào.Tô Trì nói:“Lão tổ mẫu, không có gì .Chỉ là ngũ muội muội ham chơi, tảng đá kia trơn như vậy, nàng ta nhất định phải phô trương, tự mình ngã xuống .”Lão phu nhân ừ một tiếng,“Nha đầu kia, càng ngày càng quậy, phải nhốt một thời gian mới được.”

Chương 563: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 09