Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 565: Trù tính muốn bứt ra -- đa tạ giở trò xấu đã giúp đỡ 11
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như giết người nhìn nhị tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh cũ khi còn nhỏ.”Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy khuất.”Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn giết người.Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.
Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.
Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.
Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như giết người nhìn nhị
tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”
Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”
Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”
Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”
Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”
Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt
như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.
Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......
Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......
Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn
quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.
Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.
Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.
Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ
hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.
Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.
Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái
tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi
đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở
Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn
thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh
cũ khi còn nhỏ.”
Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”
Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện
tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy
khuất.”
Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn giết người.
Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.
Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn
thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như giết người nhìn nhị tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh cũ khi còn nhỏ.”Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy khuất.”Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn giết người.Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.