Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 584: Trong bùn trong nước cuộn ra tình ý 04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nahnh chóng cắn bánh bao, còn phải che chở cho đồ ăn của mình, vừa nhấc mắt, thấy Hoàng Phủ Cẩn ôm cánh tay, lười biếng tựa vào trên khung cửa, hai tròng mắt đen kịt nhìn nàng.Ánh mắt kia có phần phức tạp.Thương tiếc, cáu giận, đau lòng, tức giận, kinh ngạc......Nàng sợ run, nghĩ đến hắn muốn nói gì, kết quả hắn lại rũ mắt xuống không nhìn nàng, ánh nắng nhiệt liệt hắt trên người hắn, hàng lông mi thật dài cụp xuống một mảng bóng râm.Nàng chu miệng, thời điểm ngày đầu tiên huấn luyện, nàng liền nói với hắn,“Ngươi vẫn là đi dạo chỗ khác đi, đi theo chúng ta không thích hợp.”Nhưng hắn cứ nói,“Ta chỉ muốn nhìn nàng. Nàng chịu mỗi nỗi khổ, chịu mỗi phần tội, ta đều muốn nhìn rành mạch rõ ràng, nhớ kỹ chặt chẽ.”Nàng thở dài, đột nhiên trên tay nhẹ đi, đám người Trần Đại Hổ lại dám xông lên giành lấy bánh bao trên đũa của nàng.Tô Mạt lập tức phục hồi tinh thần lại,“A, các ngươi là thứ hỗn đản, không được cướp!”Nàng cong người, đem bánh bao đặt ở dưới, há mồm cắn một miếng to, lại muốn ăn miếng rau.Kết quả lại bị người ta bê mất đi đĩa thức ăn, thuận tiện cướp đi hai chiếc bánh bao.Nhìn bọn họ đem bánh bao đang cắn dở của mình không chút do dự nhét vào miệng, Tô Mạt rất buồn bực, xông lên đạp cho bọn hắn hai cước.Nhưng bọn họ da dày thịt béo, ngược lại khiến nàng đau chân.Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi xả ra một tia cười mỏng manh, mới vừa rồi đám người này đem thân người nho nhỏ của nàng dí sát xuống đất, quả thực là đã coi nàng như huynh đệ ......Hắn nhẫn nhịn ý nghĩ ghen tuông trong đầu, thật đúng là có gì phải phải ghen a, nếu như hắn ghen, nàng sẽ lườm hắn.Cơm nước xong, rất nhanh lại là cuộc huấn luyện không ngừng nghỉ.A Lí nếu đến hiện đại, tuyệt đối là người huấn luyện viên lãnh khốc lại khắc nghiệt, quả thực......Tô Mạt đều cảm thấy có điểm làm người ta giận sôi gan, nàng bất quá là đem mọi chuyện A Lí phải làm đều liệt kê ở trên danh sách, hắn khi chấp hành thật đúng là rất có hình có dạng a.Một chút cũng không biến dạng.Nếu cho hắn mặc vào một thân ngụy trang.Tô Mạt vừa nghĩ,“Bùm” Té ngã trên đất, tảng đá vác trên lưng quả thực nặng muốn chết luôn.Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng, Lâm Tĩnh Giang vài người đuổi kịp đến, một tay quơ lấy nàng đứng lên,“Nữ nhân chính là nữ nhân!”Trần Đại Hổ ồm ồm nói, lại kéo nàng chạy.

Tô Mạt nahnh chóng cắn bánh bao, còn phải che chở cho đồ ăn của mình, vừa nhấc mắt, thấy Hoàng Phủ Cẩn ôm cánh tay, lười biếng tựa vào trên khung cửa, hai tròng mắt
đen kịt nhìn nàng.

Ánh mắt kia có phần phức tạp.

Thương tiếc, cáu giận, đau lòng, tức giận, kinh ngạc......

Nàng sợ run, nghĩ đến hắn muốn nói gì, kết quả hắn lại rũ mắt xuống không
nhìn nàng, ánh nắng nhiệt liệt hắt trên người hắn, hàng lông mi thật dài cụp xuống một mảng bóng râm.

Nàng chu miệng, thời điểm ngày đầu
tiên huấn luyện, nàng liền nói với hắn,“Ngươi vẫn là đi dạo chỗ khác đi, đi theo chúng ta không thích hợp.”

Nhưng hắn cứ nói,“Ta chỉ muốn nhìn nàng. Nàng chịu mỗi nỗi khổ, chịu mỗi phần tội, ta đều muốn nhìn
rành mạch rõ ràng, nhớ kỹ chặt chẽ.”

Nàng thở dài, đột nhiên trên tay nhẹ đi, đám người Trần Đại Hổ lại dám xông lên giành lấy bánh bao trên đũa của nàng.

Tô Mạt lập tức phục hồi tinh thần lại,“A, các ngươi là thứ hỗn đản, không được cướp!”

Nàng cong người, đem bánh bao đặt ở dưới, há mồm cắn một miếng to, lại muốn ăn miếng rau.

Kết quả lại bị người ta bê mất đi đĩa thức ăn, thuận tiện cướp đi hai chiếc bánh bao.

Nhìn bọn họ đem bánh bao đang cắn dở của mình không chút do dự nhét vào
miệng, Tô Mạt rất buồn bực, xông lên đạp cho bọn hắn hai cước.

Nhưng bọn họ da dày thịt béo, ngược lại khiến nàng đau chân.

Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi xả ra một tia cười mỏng manh, mới vừa rồi đám người này đem thân
người nho nhỏ của nàng dí sát xuống đất, quả thực là đã coi nàng như
huynh đệ ......

Hắn nhẫn nhịn ý nghĩ ghen tuông trong đầu, thật đúng là có gì phải phải ghen a, nếu như hắn ghen, nàng sẽ lườm hắn.

Cơm nước xong, rất nhanh lại là cuộc huấn luyện không ngừng nghỉ.

A Lí nếu đến hiện đại, tuyệt đối là người huấn luyện viên lãnh khốc lại khắc nghiệt, quả thực......

Tô Mạt đều cảm thấy có điểm làm người ta giận sôi gan, nàng bất quá là đem mọi chuyện A Lí phải làm đều liệt kê ở trên danh sách, hắn khi chấp
hành thật đúng là rất có hình có dạng a.

Một chút cũng không biến dạng.

Nếu cho hắn mặc vào một thân ngụy trang.

Tô Mạt vừa nghĩ,“Bùm” Té ngã trên đất, tảng đá vác trên lưng quả thực nặng muốn chết luôn.

Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng, Lâm Tĩnh Giang vài người đuổi kịp đến, một tay quơ lấy nàng đứng lên,“Nữ nhân chính là nữ nhân!”

Trần Đại Hổ ồm ồm nói, lại kéo nàng chạy.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nahnh chóng cắn bánh bao, còn phải che chở cho đồ ăn của mình, vừa nhấc mắt, thấy Hoàng Phủ Cẩn ôm cánh tay, lười biếng tựa vào trên khung cửa, hai tròng mắt đen kịt nhìn nàng.Ánh mắt kia có phần phức tạp.Thương tiếc, cáu giận, đau lòng, tức giận, kinh ngạc......Nàng sợ run, nghĩ đến hắn muốn nói gì, kết quả hắn lại rũ mắt xuống không nhìn nàng, ánh nắng nhiệt liệt hắt trên người hắn, hàng lông mi thật dài cụp xuống một mảng bóng râm.Nàng chu miệng, thời điểm ngày đầu tiên huấn luyện, nàng liền nói với hắn,“Ngươi vẫn là đi dạo chỗ khác đi, đi theo chúng ta không thích hợp.”Nhưng hắn cứ nói,“Ta chỉ muốn nhìn nàng. Nàng chịu mỗi nỗi khổ, chịu mỗi phần tội, ta đều muốn nhìn rành mạch rõ ràng, nhớ kỹ chặt chẽ.”Nàng thở dài, đột nhiên trên tay nhẹ đi, đám người Trần Đại Hổ lại dám xông lên giành lấy bánh bao trên đũa của nàng.Tô Mạt lập tức phục hồi tinh thần lại,“A, các ngươi là thứ hỗn đản, không được cướp!”Nàng cong người, đem bánh bao đặt ở dưới, há mồm cắn một miếng to, lại muốn ăn miếng rau.Kết quả lại bị người ta bê mất đi đĩa thức ăn, thuận tiện cướp đi hai chiếc bánh bao.Nhìn bọn họ đem bánh bao đang cắn dở của mình không chút do dự nhét vào miệng, Tô Mạt rất buồn bực, xông lên đạp cho bọn hắn hai cước.Nhưng bọn họ da dày thịt béo, ngược lại khiến nàng đau chân.Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng chậm rãi trở nên nhu hòa, khóe môi hơi hơi xả ra một tia cười mỏng manh, mới vừa rồi đám người này đem thân người nho nhỏ của nàng dí sát xuống đất, quả thực là đã coi nàng như huynh đệ ......Hắn nhẫn nhịn ý nghĩ ghen tuông trong đầu, thật đúng là có gì phải phải ghen a, nếu như hắn ghen, nàng sẽ lườm hắn.Cơm nước xong, rất nhanh lại là cuộc huấn luyện không ngừng nghỉ.A Lí nếu đến hiện đại, tuyệt đối là người huấn luyện viên lãnh khốc lại khắc nghiệt, quả thực......Tô Mạt đều cảm thấy có điểm làm người ta giận sôi gan, nàng bất quá là đem mọi chuyện A Lí phải làm đều liệt kê ở trên danh sách, hắn khi chấp hành thật đúng là rất có hình có dạng a.Một chút cũng không biến dạng.Nếu cho hắn mặc vào một thân ngụy trang.Tô Mạt vừa nghĩ,“Bùm” Té ngã trên đất, tảng đá vác trên lưng quả thực nặng muốn chết luôn.Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng, Lâm Tĩnh Giang vài người đuổi kịp đến, một tay quơ lấy nàng đứng lên,“Nữ nhân chính là nữ nhân!”Trần Đại Hổ ồm ồm nói, lại kéo nàng chạy.

Chương 584: Trong bùn trong nước cuộn ra tình ý 04