Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 622: Tính kế người bất thành ngược lại tự hại mình 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười,“Tỷ tỷ thích Đường Thi Tống Từ, như thế nào, biểu ca cũng thích à?”Vương Mai Lâm lập tức miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói, đem những điều nghe được, nhìn thấy để lý giải chứ bản thân hắn không hề có cảm nhận.Đem Đường Thi Tống Từ nói mấy lần.Cuối cùng bày ra khuôn mặt thèm thuồng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người của Tô Mạt.Càng nhìn càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn.Mẫu thân hắn hiện nay được hưởng thụ đãi ngộ giống công chúa, có khả năng cho hắn vài nha đầu a.Ngay cả một cọng tóc của ngũ muội muội một cũng không bằng.“Ngũ muội muội thích nhất mấy câu nào?”Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng đen như ngọc đang tỏa sáng của Tô Mạt.Vương Phượng Lâm nhìn không thuận mắt, khuyên nhủ:“Đại ca, chúng ta vẫn là hãy đi tới bên chô cô ma trước.”Vương Mai Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng thẳng dậy trách cứ nói:“Ngươi như thế nào còn không đi? Muốn bị đánh có phải hay không? Ta người ca ca này còn không bằng ngươi?”Vương Phượng Lâm ngay cả nói cũng không dám.Tô Mạt thấy bộ dáng Vương Phượng Lâm ẩn nhẫn không cam lòng, thở dài.Cổ đại chính là như vậy, mặt ngoài vẫn chú trọng hiếu lễ.Nữ nhân không thể phản kháng cha mẹ.Đệ đệ muội muội không thể phản kháng ca ca.Nếu không chính là bất trung bất hiếu.Cũng sẽ bị xã hội lên án phỉ nhổ.Vương Phượng Lâm tuy rằng tài hoa hơn người, rất có tiền đồ.Nhưng nếu bị định vào tội danh không tôn kính huynh trưởng.Vậy cũng coi như xong.Nàng ghét nhất là cái kiểu cứ động một cái là đem cái thói ta đây giáo huấn người khác, trong bụng lại không có chút thực tài nào.Hơn nữa Vương Phượng Lâm kia năm đó còn dỗ dành nàng.Đối với những người đối xử chân thành với người khác, ôn hòa độ lượng thì nàng luôn quý mến tôn trọng.Nàng nhìn về hướng Vương Phượng Lâm,“Phượng Lâm ca ca, ngươi đi trước đi.”Vương Phượng Lâm thấy nàng nói như thế, nghĩ rằng nàng thích cùng Vương Mai Lâm chơi đùa.Cũng đúng, Vương Mai Lâm bộ dạng tuấn tú, lại có tiền.Lúc nói chuyện ngoài miệng như bôi mật.Dỗ dành nữ hài tử khiến bọn họ đầu óc choáng váng.Ngũ muội muội còn nhỏ, bị người ta hết lời khen ngợi xinh đẹp, khí chất, thông minh, tự nhiên cũng bị choáng váng hồ hồ thôi.Hắn hơi hơi nhíu mi,“Ngũ muội muội, không bằng chúng ta cùng nhau đi qua.”Tô Mạt lắc đầu, Vương Mai Lâm cái tên xấu xa kia, nàng càng chán ghét.
Tô Mạt mỉm cười,“Tỷ tỷ thích Đường Thi Tống Từ, như thế nào, biểu ca cũng thích à?”
Vương Mai Lâm lập tức miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói, đem những điều nghe được, nhìn thấy để lý giải chứ bản thân hắn không hề có cảm
nhận.
Đem Đường Thi Tống Từ nói mấy lần.
Cuối cùng bày ra khuôn mặt thèm thuồng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người của Tô Mạt.
Càng nhìn càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn.
Mẫu thân hắn hiện nay được hưởng thụ đãi ngộ giống công chúa, có khả năng cho hắn vài nha đầu a.
Ngay cả một cọng tóc của ngũ muội muội một cũng không bằng.
“Ngũ muội muội thích nhất mấy câu nào?”
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng đen như ngọc đang tỏa sáng của Tô Mạt.
Vương Phượng Lâm nhìn không thuận mắt, khuyên nhủ:“Đại ca, chúng ta vẫn là hãy đi tới bên chô cô ma trước.”
Vương Mai Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng thẳng dậy trách cứ nói:“Ngươi
như thế nào còn không đi? Muốn bị đánh có phải hay không? Ta người ca ca này còn không bằng ngươi?”
Vương Phượng Lâm ngay cả nói cũng không dám.
Tô Mạt thấy bộ dáng Vương Phượng Lâm ẩn nhẫn không cam lòng, thở dài.
Cổ đại chính là như vậy, mặt ngoài vẫn chú trọng hiếu lễ.
Nữ nhân không thể phản kháng cha mẹ.
Đệ đệ muội muội không thể phản kháng ca ca.
Nếu không chính là bất trung bất hiếu.
Cũng sẽ bị xã hội lên án phỉ nhổ.
Vương Phượng Lâm tuy rằng tài hoa hơn người, rất có tiền đồ.
Nhưng nếu bị định vào tội danh không tôn kính huynh trưởng.
Vậy cũng coi như xong.
Nàng ghét nhất là cái kiểu cứ động một cái là đem cái thói ta đây giáo huấn
người khác, trong bụng lại không có chút thực tài nào.
Hơn nữa Vương Phượng Lâm kia năm đó còn dỗ dành nàng.
Đối với những người đối xử chân thành với người khác, ôn hòa độ lượng thì nàng luôn quý mến tôn trọng.
Nàng nhìn về hướng Vương Phượng Lâm,“Phượng Lâm ca ca, ngươi đi trước đi.”
Vương Phượng Lâm thấy nàng nói như thế, nghĩ rằng nàng thích cùng Vương Mai Lâm chơi đùa.
Cũng đúng, Vương Mai Lâm bộ dạng tuấn tú, lại có tiền.
Lúc nói chuyện ngoài miệng như bôi mật.
Dỗ dành nữ hài tử khiến bọn họ đầu óc choáng váng.
Ngũ muội muội còn nhỏ, bị người ta hết lời khen ngợi xinh đẹp, khí chất, thông minh, tự nhiên cũng bị choáng váng hồ hồ thôi.
Hắn hơi hơi nhíu mi,“Ngũ muội muội, không bằng chúng ta cùng nhau đi qua.”
Tô Mạt lắc đầu, Vương Mai Lâm cái tên xấu xa kia, nàng càng chán ghét.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt mỉm cười,“Tỷ tỷ thích Đường Thi Tống Từ, như thế nào, biểu ca cũng thích à?”Vương Mai Lâm lập tức miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói, đem những điều nghe được, nhìn thấy để lý giải chứ bản thân hắn không hề có cảm nhận.Đem Đường Thi Tống Từ nói mấy lần.Cuối cùng bày ra khuôn mặt thèm thuồng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người của Tô Mạt.Càng nhìn càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn.Mẫu thân hắn hiện nay được hưởng thụ đãi ngộ giống công chúa, có khả năng cho hắn vài nha đầu a.Ngay cả một cọng tóc của ngũ muội muội một cũng không bằng.“Ngũ muội muội thích nhất mấy câu nào?”Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng đen như ngọc đang tỏa sáng của Tô Mạt.Vương Phượng Lâm nhìn không thuận mắt, khuyên nhủ:“Đại ca, chúng ta vẫn là hãy đi tới bên chô cô ma trước.”Vương Mai Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng thẳng dậy trách cứ nói:“Ngươi như thế nào còn không đi? Muốn bị đánh có phải hay không? Ta người ca ca này còn không bằng ngươi?”Vương Phượng Lâm ngay cả nói cũng không dám.Tô Mạt thấy bộ dáng Vương Phượng Lâm ẩn nhẫn không cam lòng, thở dài.Cổ đại chính là như vậy, mặt ngoài vẫn chú trọng hiếu lễ.Nữ nhân không thể phản kháng cha mẹ.Đệ đệ muội muội không thể phản kháng ca ca.Nếu không chính là bất trung bất hiếu.Cũng sẽ bị xã hội lên án phỉ nhổ.Vương Phượng Lâm tuy rằng tài hoa hơn người, rất có tiền đồ.Nhưng nếu bị định vào tội danh không tôn kính huynh trưởng.Vậy cũng coi như xong.Nàng ghét nhất là cái kiểu cứ động một cái là đem cái thói ta đây giáo huấn người khác, trong bụng lại không có chút thực tài nào.Hơn nữa Vương Phượng Lâm kia năm đó còn dỗ dành nàng.Đối với những người đối xử chân thành với người khác, ôn hòa độ lượng thì nàng luôn quý mến tôn trọng.Nàng nhìn về hướng Vương Phượng Lâm,“Phượng Lâm ca ca, ngươi đi trước đi.”Vương Phượng Lâm thấy nàng nói như thế, nghĩ rằng nàng thích cùng Vương Mai Lâm chơi đùa.Cũng đúng, Vương Mai Lâm bộ dạng tuấn tú, lại có tiền.Lúc nói chuyện ngoài miệng như bôi mật.Dỗ dành nữ hài tử khiến bọn họ đầu óc choáng váng.Ngũ muội muội còn nhỏ, bị người ta hết lời khen ngợi xinh đẹp, khí chất, thông minh, tự nhiên cũng bị choáng váng hồ hồ thôi.Hắn hơi hơi nhíu mi,“Ngũ muội muội, không bằng chúng ta cùng nhau đi qua.”Tô Mạt lắc đầu, Vương Mai Lâm cái tên xấu xa kia, nàng càng chán ghét.