Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 629: Lần cuối cảnh cáo ngươi!01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Mai Lâm khóc hô:“Khẳng định là Vương Phượng Lâm hỗn đản kia, đi báo tín trước! Hắn vội vã như vậy đi đến tòa viện biểu muội, không phải đi mật báo là làm cái gì ? Tên hỗn đản này, ta trở về sẽ mách nhị thúc đánh gãy chân hắn!”Nói xong liền đi tìm Vương Phượng Lâm.Vương Phượng Lâm đứng ở xa xa không đuổi theo, chắp tay, dứt khoát bỏ đi.Loại chuyện mất mặt này, thật đúng là......Vương Phượng Lâm tình nguyện nhảy vào trong hố phân, cũng không muốn như vậy.Vài năm nay hắn nghe không ít chuyện của ngũ muội muội, biết nàng khẳng định không phải người thường.Tuy rằng còn tuổi nhỏ, cũng làVương phu nhân như thế lại không có bị cơn tức làm hồ đồ, nàng nói:“Phượng Lâm không phải người như vậy. Ngươi đi cùng cô ma, đi tìm con nha đầu chết tiệt kia tính sổ.”Nhìn Vương Mai Lâm khóc thành như vậy, nàng tức giận đến nỗi vả cho hắn một cái tát,“Đều bây lớn rồi hả, còn khóc? Chuyện này có gì phải khóc? Ngày mai truyền ra ngoài, còn muốn làm người sao.”Vương Mai Lâm từ nhỏ được nuông chiều hỏng rồi, tuy rằng là trưởng tử, bởi vì có mẫu thân cưng chiều.Lại tự xưng là chính mình là công chúa, đương nhiên người khác không dám cùng nàng ta tranh giành.Nhi tử liền kiêu căng mặt ngoài thoạt nhìn giống như đàng hoàng lắm.Một khi không hề hài lòng về chuyện gì đó liền lòi bản chất ra ngay.Hoặc là ngang ngược, hoặc là giở thói lưu manh.Thật sự không được nữa thì học theo thói nữ nhân, khóc!Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần như vậy, vốn không có lần nào không đạt được mục đích .Hắn nghĩ đến Tô gia còn có thể như thế, theo thói quen mà dùng đến chiêu này.Vương phu nhân kéo hắn đi, cả giận:“Ngươi chính là thứ chỉ dọa được người trong nhà, ngoan ngoãn chút cho ta. Không được lại khóc. Nah đầu đó dù có đẹp nữa, cũng chẳng phải là đứa bé chưa dứt hơi sữa sao, còn có thể làm được tiên nữ sao?”Vương Mai Lâm lấy tay áo lau nước mắt, than thở nói:“Ngũ muội muội chính là thiên tiên!”Vương phu nhân nói:“Trong chốc lát nữa cấm ngươi lên tiếng.”Hai người vội vã đến Túy Lưu phương, sớm đã có tiểu nha canh cửa đầu nhìn thấy lập tức chạy vào trong viện.Vương phu nhân tức giận đuổi theo, dương tay liền quăng ra hai cái tát,“Thấy ta chạy cái gì mà chạy. Muốn báo tin hay muốn làm gì ?”Lúc này Tô Mạt dẫn theo Hoàng Oanh Kim Kết từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói:“Phu nhân tự mình giận dữ, việc gì phải lấy nha đầu ra xả giận.”Không dám tới đánh nàng, muốn lấy nha đầu của nàng trút giận?Hừ, nghĩ rằng nàng rất dễ bị khi dễ sao?
Vương Mai Lâm khóc
hô:“Khẳng định là Vương Phượng Lâm hỗn đản kia, đi báo tín trước! Hắn
vội vã như vậy đi đến tòa viện biểu muội, không phải đi mật báo là làm
cái gì ? Tên hỗn đản này, ta trở về sẽ mách nhị thúc đánh gãy chân hắn!”
Nói xong liền đi tìm Vương Phượng Lâm.
Vương Phượng Lâm đứng ở xa xa không đuổi theo, chắp tay, dứt khoát bỏ đi.
Loại chuyện mất mặt này, thật đúng là......
Vương Phượng Lâm tình nguyện nhảy vào trong hố phân, cũng không muốn như vậy.
Vài năm nay hắn nghe không ít chuyện của ngũ muội muội, biết nàng khẳng định không phải người thường.
Tuy rằng còn tuổi nhỏ, cũng là
Vương phu nhân như thế lại không có bị cơn tức làm hồ đồ, nàng nói:“Phượng
Lâm không phải người như vậy. Ngươi đi cùng cô ma, đi tìm con nha đầu
chết tiệt kia tính sổ.”
Nhìn Vương Mai Lâm khóc thành như vậy,
nàng tức giận đến nỗi vả cho hắn một cái tát,“Đều bây lớn rồi hả, còn
khóc? Chuyện này có gì phải khóc? Ngày mai truyền ra ngoài, còn muốn làm người sao.”
Vương Mai Lâm từ nhỏ được nuông chiều hỏng rồi, tuy rằng là trưởng tử, bởi vì có mẫu thân cưng chiều.
Lại tự xưng là chính mình là công chúa, đương nhiên người khác không dám cùng nàng ta tranh giành.
Nhi tử liền kiêu căng mặt ngoài thoạt nhìn giống như đàng hoàng lắm.
Một khi không hề hài lòng về chuyện gì đó liền lòi bản chất ra ngay.
Hoặc là ngang ngược, hoặc là giở thói lưu manh.
Thật sự không được nữa thì học theo thói nữ nhân, khóc!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần như vậy, vốn không có lần nào không đạt được mục đích .
Hắn nghĩ đến Tô gia còn có thể như thế, theo thói quen mà dùng đến chiêu này.
Vương phu nhân kéo hắn đi, cả giận:“Ngươi chính là thứ chỉ dọa được người
trong nhà, ngoan ngoãn chút cho ta. Không được lại khóc. Nah đầu đó dù
có đẹp nữa, cũng chẳng phải là đứa bé chưa dứt hơi sữa sao, còn có thể
làm được tiên nữ sao?”
Vương Mai Lâm lấy tay áo lau nước mắt, than thở nói:“Ngũ muội muội chính là thiên tiên!”
Vương phu nhân nói:“Trong chốc lát nữa cấm ngươi lên tiếng.”
Hai người vội vã đến Túy Lưu phương, sớm đã có tiểu nha canh cửa đầu nhìn thấy lập tức chạy vào trong viện.
Vương phu nhân tức giận đuổi theo, dương tay liền quăng ra hai cái tát,“Thấy
ta chạy cái gì mà chạy. Muốn báo tin hay muốn làm gì ?”
Lúc này
Tô Mạt dẫn theo Hoàng Oanh Kim Kết từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói:“Phu nhân tự mình giận dữ, việc gì phải lấy nha đầu
ra xả giận.”
Không dám tới đánh nàng, muốn lấy nha đầu của nàng trút giận?
Hừ, nghĩ rằng nàng rất dễ bị khi dễ sao?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Mai Lâm khóc hô:“Khẳng định là Vương Phượng Lâm hỗn đản kia, đi báo tín trước! Hắn vội vã như vậy đi đến tòa viện biểu muội, không phải đi mật báo là làm cái gì ? Tên hỗn đản này, ta trở về sẽ mách nhị thúc đánh gãy chân hắn!”Nói xong liền đi tìm Vương Phượng Lâm.Vương Phượng Lâm đứng ở xa xa không đuổi theo, chắp tay, dứt khoát bỏ đi.Loại chuyện mất mặt này, thật đúng là......Vương Phượng Lâm tình nguyện nhảy vào trong hố phân, cũng không muốn như vậy.Vài năm nay hắn nghe không ít chuyện của ngũ muội muội, biết nàng khẳng định không phải người thường.Tuy rằng còn tuổi nhỏ, cũng làVương phu nhân như thế lại không có bị cơn tức làm hồ đồ, nàng nói:“Phượng Lâm không phải người như vậy. Ngươi đi cùng cô ma, đi tìm con nha đầu chết tiệt kia tính sổ.”Nhìn Vương Mai Lâm khóc thành như vậy, nàng tức giận đến nỗi vả cho hắn một cái tát,“Đều bây lớn rồi hả, còn khóc? Chuyện này có gì phải khóc? Ngày mai truyền ra ngoài, còn muốn làm người sao.”Vương Mai Lâm từ nhỏ được nuông chiều hỏng rồi, tuy rằng là trưởng tử, bởi vì có mẫu thân cưng chiều.Lại tự xưng là chính mình là công chúa, đương nhiên người khác không dám cùng nàng ta tranh giành.Nhi tử liền kiêu căng mặt ngoài thoạt nhìn giống như đàng hoàng lắm.Một khi không hề hài lòng về chuyện gì đó liền lòi bản chất ra ngay.Hoặc là ngang ngược, hoặc là giở thói lưu manh.Thật sự không được nữa thì học theo thói nữ nhân, khóc!Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần như vậy, vốn không có lần nào không đạt được mục đích .Hắn nghĩ đến Tô gia còn có thể như thế, theo thói quen mà dùng đến chiêu này.Vương phu nhân kéo hắn đi, cả giận:“Ngươi chính là thứ chỉ dọa được người trong nhà, ngoan ngoãn chút cho ta. Không được lại khóc. Nah đầu đó dù có đẹp nữa, cũng chẳng phải là đứa bé chưa dứt hơi sữa sao, còn có thể làm được tiên nữ sao?”Vương Mai Lâm lấy tay áo lau nước mắt, than thở nói:“Ngũ muội muội chính là thiên tiên!”Vương phu nhân nói:“Trong chốc lát nữa cấm ngươi lên tiếng.”Hai người vội vã đến Túy Lưu phương, sớm đã có tiểu nha canh cửa đầu nhìn thấy lập tức chạy vào trong viện.Vương phu nhân tức giận đuổi theo, dương tay liền quăng ra hai cái tát,“Thấy ta chạy cái gì mà chạy. Muốn báo tin hay muốn làm gì ?”Lúc này Tô Mạt dẫn theo Hoàng Oanh Kim Kết từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói:“Phu nhân tự mình giận dữ, việc gì phải lấy nha đầu ra xả giận.”Không dám tới đánh nàng, muốn lấy nha đầu của nàng trút giận?Hừ, nghĩ rằng nàng rất dễ bị khi dễ sao?