Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 631: Lần cuối cảnh cáo ngươi!!03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ánh mắt sẵng giọng như băng, đên sát gần bức nhìn Vương phu nhân.Vương phu nhân thần kinh não nhảy dựng, đột nhiên đau.Nha đầu chết tiệt kia, thế nào lại đề cập lại vấn đề không nên đề cập tới.Vương Mai Lâm kinh ngạc nhìn Vương phu nhân,“Cô ma, ngũ, ngũ muội muội nói là thật sự?”Vương phu nhân hổn hển nói:“Cái gì thiệt hay giả, nha đầu này làm sao có thể có câu nói thật. Ta muốn thiêu chết nó, liệu nha đầu đó còn có thể nơi này diễu võ dương oai sao? Bất quá là ỷ vào dượng ngươi sủng nàng, vô pháp vô thiên. Sớm muộn gì ông trời cũng thu thập nó!”Nói xong lôi kéo Vương Mai Lâm bước đi.Tô Mạt hai mắt phát lạnh, thân hình bỗng dưng chợt lóe, liền chặn đường đi bọn họ.Vương phu nhân cả kinh há miệng thở dốc, nó, nó rõ ràng ở phía sau mình, như thế nào......Lập tức đến phía trước mặt!Tô Mạt hơi hơi ôm lấy khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc loang loáng giống như con dao nhỏ nhìn chằm chằm Vương phu nhân.“Vương Minh Lan, ta nói với ngươi một lần cuối cùng. Nếu không phải xem nể mặt đại tiểu thư cùng Tô gia, ngươi sẽ chết vô nơi táng thân. Về sau -- ngươi giữ khuôn phép cho ta, nếu không ta sẽ thu thập ngươi trước khi ông trời ra tay!”Dám giúp đỡ tên cháu sắc quỷ ngu ngốc của mình tính kế nàng?Chán sống rồi.Lần sau không có ngoại lệ!Nếu dám có lần thứ hai, nàng sẽ không cảnh cáo nữa!Hoàng Oanh vừa mới kể chuyện Tuệ nhi nói với nàng ấy, lấy Tô Mạt đầu óc, lập tức liền đoán được là Vương Mai Lâm cái tên quần là áo lượt kia.Hắn cùng Vương phu nhân thương lượng cái gì con bướm thiêu thân.Hừ! Dám đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng. ( Dám đối với nàng có ý xấu)Quả thực là chán sống rồi.Làm cho bọn họ ở trước mặt lão phu nhân lòi cái xấu ra, cảnh cáo cảnh bọn họ, câm miệng lại, về sau những lời như vậy cấm đề cập tới.Nếu không chính là tự tìm tới phiền phức.Nguyên bản Tô Mạt cảm thấy Vương phu nhân bị nhục nhã một phen, trở về sẽ giáo huấn Vương Mai Lâm cẩn thận, đuổi hắn đi rồi là được.Không nghĩ tới hai người này còn chưa biết rút ra bài học như vậy.Thế nhưng lại tìm đến nàng gây phiền toái.Mình không động vào bà ta, vẫn là nể mặt tỷ tỷ, nếu không nàng mới mặc kệ.Vương phu nhân bị nàng nhìn phát run, lại vẫn là mạnh miệng,“Ngươi, ngươi muốn làm gì hả. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi làm cái âm mưu gì. Ngươi nếu quá phận, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi cái kia cái gì Hoa Phố Hương lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể tiếp tục mở ra kinh doanh được sao!”
Nàng ánh mắt sẵng giọng như băng, đên sát gần bức nhìn Vương phu nhân.
Vương phu nhân thần kinh não nhảy dựng, đột nhiên đau.
Nha đầu chết tiệt kia, thế nào lại đề cập lại vấn đề không nên đề cập tới.
Vương Mai Lâm kinh ngạc nhìn Vương phu nhân,“Cô ma, ngũ, ngũ muội muội nói là thật sự?”
Vương phu nhân hổn hển nói:“Cái gì thiệt hay giả, nha đầu này làm sao có thể
có câu nói thật. Ta muốn thiêu chết nó, liệu nha đầu đó còn có thể nơi
này diễu võ dương oai sao? Bất quá là ỷ vào dượng ngươi sủng nàng, vô
pháp vô thiên. Sớm muộn gì ông trời cũng thu thập nó!”
Nói xong lôi kéo Vương Mai Lâm bước đi.
Tô Mạt hai mắt phát lạnh, thân hình bỗng dưng chợt lóe, liền chặn đường đi bọn họ.
Vương phu nhân cả kinh há miệng thở dốc, nó, nó rõ ràng ở phía sau mình, như thế nào......
Lập tức đến phía trước mặt!
Tô Mạt hơi hơi ôm lấy khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc loang loáng giống như con dao nhỏ nhìn chằm chằm Vương phu nhân.
“Vương Minh Lan, ta nói với ngươi một lần cuối cùng. Nếu không phải xem nể mặt đại tiểu thư cùng Tô gia, ngươi sẽ chết vô nơi táng thân. Về sau --
ngươi giữ khuôn phép cho ta, nếu không ta sẽ thu thập ngươi trước khi
ông trời ra tay!”
Dám giúp đỡ tên cháu sắc quỷ ngu ngốc của mình tính kế nàng?
Chán sống rồi.
Lần sau không có ngoại lệ!
Nếu dám có lần thứ hai, nàng sẽ không cảnh cáo nữa!
Hoàng Oanh vừa mới kể chuyện Tuệ nhi nói với nàng ấy, lấy Tô Mạt đầu óc, lập
tức liền đoán được là Vương Mai Lâm cái tên quần là áo lượt kia.
Hắn cùng Vương phu nhân thương lượng cái gì con bướm thiêu thân.
Hừ! Dám đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng. ( Dám đối với nàng có ý xấu)
Quả thực là chán sống rồi.
Làm cho bọn họ ở trước mặt lão phu nhân lòi cái xấu ra, cảnh cáo cảnh bọn
họ, câm miệng lại, về sau những lời như vậy cấm đề cập tới.
Nếu không chính là tự tìm tới phiền phức.
Nguyên bản Tô Mạt cảm thấy Vương phu nhân bị nhục nhã một phen, trở về sẽ giáo huấn Vương Mai Lâm cẩn thận, đuổi hắn đi rồi là được.
Không nghĩ tới hai người này còn chưa biết rút ra bài học như vậy.
Thế nhưng lại tìm đến nàng gây phiền toái.
Mình không động vào bà ta, vẫn là nể mặt tỷ tỷ, nếu không nàng mới mặc kệ.
Vương phu nhân bị nàng nhìn phát run, lại vẫn là mạnh miệng,“Ngươi, ngươi
muốn làm gì hả. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi làm cái âm mưu gì. Ngươi nếu quá phận, ta cũng sẽ không buông tha cho
ngươi! Ngươi cái kia cái gì Hoa Phố Hương lâu, nếu không phải đại ca
ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể tiếp tục mở ra kinh doanh
được sao!”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ánh mắt sẵng giọng như băng, đên sát gần bức nhìn Vương phu nhân.Vương phu nhân thần kinh não nhảy dựng, đột nhiên đau.Nha đầu chết tiệt kia, thế nào lại đề cập lại vấn đề không nên đề cập tới.Vương Mai Lâm kinh ngạc nhìn Vương phu nhân,“Cô ma, ngũ, ngũ muội muội nói là thật sự?”Vương phu nhân hổn hển nói:“Cái gì thiệt hay giả, nha đầu này làm sao có thể có câu nói thật. Ta muốn thiêu chết nó, liệu nha đầu đó còn có thể nơi này diễu võ dương oai sao? Bất quá là ỷ vào dượng ngươi sủng nàng, vô pháp vô thiên. Sớm muộn gì ông trời cũng thu thập nó!”Nói xong lôi kéo Vương Mai Lâm bước đi.Tô Mạt hai mắt phát lạnh, thân hình bỗng dưng chợt lóe, liền chặn đường đi bọn họ.Vương phu nhân cả kinh há miệng thở dốc, nó, nó rõ ràng ở phía sau mình, như thế nào......Lập tức đến phía trước mặt!Tô Mạt hơi hơi ôm lấy khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc loang loáng giống như con dao nhỏ nhìn chằm chằm Vương phu nhân.“Vương Minh Lan, ta nói với ngươi một lần cuối cùng. Nếu không phải xem nể mặt đại tiểu thư cùng Tô gia, ngươi sẽ chết vô nơi táng thân. Về sau -- ngươi giữ khuôn phép cho ta, nếu không ta sẽ thu thập ngươi trước khi ông trời ra tay!”Dám giúp đỡ tên cháu sắc quỷ ngu ngốc của mình tính kế nàng?Chán sống rồi.Lần sau không có ngoại lệ!Nếu dám có lần thứ hai, nàng sẽ không cảnh cáo nữa!Hoàng Oanh vừa mới kể chuyện Tuệ nhi nói với nàng ấy, lấy Tô Mạt đầu óc, lập tức liền đoán được là Vương Mai Lâm cái tên quần là áo lượt kia.Hắn cùng Vương phu nhân thương lượng cái gì con bướm thiêu thân.Hừ! Dám đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng. ( Dám đối với nàng có ý xấu)Quả thực là chán sống rồi.Làm cho bọn họ ở trước mặt lão phu nhân lòi cái xấu ra, cảnh cáo cảnh bọn họ, câm miệng lại, về sau những lời như vậy cấm đề cập tới.Nếu không chính là tự tìm tới phiền phức.Nguyên bản Tô Mạt cảm thấy Vương phu nhân bị nhục nhã một phen, trở về sẽ giáo huấn Vương Mai Lâm cẩn thận, đuổi hắn đi rồi là được.Không nghĩ tới hai người này còn chưa biết rút ra bài học như vậy.Thế nhưng lại tìm đến nàng gây phiền toái.Mình không động vào bà ta, vẫn là nể mặt tỷ tỷ, nếu không nàng mới mặc kệ.Vương phu nhân bị nàng nhìn phát run, lại vẫn là mạnh miệng,“Ngươi, ngươi muốn làm gì hả. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi làm cái âm mưu gì. Ngươi nếu quá phận, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi cái kia cái gì Hoa Phố Hương lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể tiếp tục mở ra kinh doanh được sao!”