Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 635: Đừng nghĩ hô thì tới đuổi thì đi 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ suy nghĩ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Cẩn thanh âm lạnh nhạt như trước,“Nhạc Thiểu Sâm.”Tô Nhân Vũ quay đầu nhìn hắn, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, trầm giọng nói:“Ngươi không hận hắn? Thế nhưng còn tiến cử hắn đi lập công?”Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta xuất chinh, là vì lê dân bá tánh Đại Chu, cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng, hắn muốn thanh danh, cứ việc lấy. Ta không cần!”Không cần cái gì? Đương nhiên là hoàng đế cấp cho thanh danh.Cấp bổng lộc.Những thứ mà người khác tranh cướp sứt đầu mẻ trán.Hắn không hiếm lạ!Ánh mắt Hoàng đế sẵng giọng nhìn hắn, trong con ngươi thâm u chứa đựng một thứ âm u trầm lãnh, làm như có sấm sét muốn giáng xuống.“Ngươi cút đi cho trẫm!”Hoàng đế giơ ngón tay ra cửa.Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi hành lễ, xoay người ngạo nghễ đi nhanh rời khỏi ngự thư phòng.Hoàng đế tức giận đến nỗi một tay lấy cái chặn giấy trên bàn ném văng ra ngoài.Một chưởng vỗ trên ngự án, phẫn uất nói:“Nghịch tử!”Tô Nhân Vũ khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận. Quận vương điện hạ cũng bất quá là quá mức ngay thẳng.”Hoàng đế hừ một tiếng,“Ái khanh cũng có nói thay lời cho người khác sao.”Tô Nhân Vũ cười nói:“Bệ hạ cùng quận vương rốt cuộc cũng là phụ tử, chẳng lẽ hạ thần không khuyên giải, ngược lại ly gián bất thành. Lúc bệ hạ nguôi giận nghĩ lại, chẳng phải là muốn mắng ta là kẻ gian nịnh tiểu nhân sao.”Hoàng đế vừa nghe thấy ngược lại không tức nữa.Khoát tay áo,“Thôi thôi, ái khanh, ngươi nói ai đi thích hợp?”Tô Nhân Vũ cười cười,“Chắc hẳn trong lòng bệ hạ đã chọn được người thích hợp rồi.”Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Để cho hắn đi đi, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lượn lờ lang thang khắp nơi. Cũng không ra thể thống gì.”Tô Nhân Vũ không tiếp lời.Hoàng Phủ Cẩn lượn lờ xung quanh, hắn biết, cả ngày quấn quýt quanh nữ nhi của mình.Tô Nhân Vũ rời khỏi hoàng cung ra đến bên ngoài thì gặp phải quản gia và đám người hầu.Nhị quản gia Tô Trung nói:“Lão gia, tiểu thư nhớ ngài, sai tiểu nhân tự mình tới đón ngài.”Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta không sao. Bây giờ hồi phủ.”

Tô Nhân Vũ suy nghĩ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Cẩn thanh âm lạnh nhạt như trước,“Nhạc Thiểu Sâm.”

Tô Nhân Vũ quay đầu nhìn hắn, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, trầm giọng
nói:“Ngươi không hận hắn? Thế nhưng còn tiến cử hắn đi lập công?”

Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta xuất chinh, là vì lê dân bá tánh Đại Chu, cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng, hắn muốn thanh danh, cứ việc
lấy. Ta không cần!”

Không cần cái gì? Đương nhiên là hoàng đế cấp cho thanh danh.

Cấp bổng lộc.

Những thứ mà người khác tranh cướp sứt đầu mẻ trán.

Hắn không hiếm lạ!

Ánh mắt Hoàng đế sẵng giọng nhìn hắn, trong con ngươi thâm u chứa đựng một
thứ âm u trầm lãnh, làm như có sấm sét muốn giáng xuống.

“Ngươi cút đi cho trẫm!”

Hoàng đế giơ ngón tay ra cửa.

Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi hành lễ, xoay người ngạo nghễ đi nhanh rời khỏi ngự thư phòng.

Hoàng đế tức giận đến nỗi một tay lấy cái chặn giấy trên bàn ném văng ra ngoài.

Một chưởng vỗ trên ngự án, phẫn uất nói:“Nghịch tử!”

Tô Nhân Vũ khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận. Quận vương điện hạ cũng bất quá là quá mức ngay thẳng.”

Hoàng đế hừ một tiếng,“Ái khanh cũng có nói thay lời cho người khác sao.”

Tô Nhân Vũ cười nói:“Bệ hạ cùng quận vương rốt cuộc cũng là phụ tử, chẳng
lẽ hạ thần không khuyên giải, ngược lại ly gián bất thành. Lúc bệ hạ
nguôi giận nghĩ lại, chẳng phải là muốn mắng ta là kẻ gian nịnh tiểu
nhân sao.”

Hoàng đế vừa nghe thấy ngược lại không tức nữa.

Khoát tay áo,“Thôi thôi, ái khanh, ngươi nói ai đi thích hợp?”

Tô Nhân Vũ cười cười,“Chắc hẳn trong lòng bệ hạ đã chọn được người thích hợp rồi.”

Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Để cho hắn đi đi, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lượn lờ lang thang khắp nơi. Cũng không ra thể thống gì.”

Tô Nhân Vũ không tiếp lời.

Hoàng Phủ Cẩn lượn lờ xung quanh, hắn biết, cả ngày quấn quýt quanh nữ nhi của mình.

Tô Nhân Vũ rời khỏi hoàng cung ra đến bên ngoài thì gặp phải quản gia và đám người hầu.

Nhị quản gia Tô Trung nói:“Lão gia, tiểu thư nhớ ngài, sai tiểu nhân tự mình tới đón ngài.”

Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước
báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta không sao. Bây giờ hồi phủ.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ suy nghĩ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Cẩn thanh âm lạnh nhạt như trước,“Nhạc Thiểu Sâm.”Tô Nhân Vũ quay đầu nhìn hắn, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, trầm giọng nói:“Ngươi không hận hắn? Thế nhưng còn tiến cử hắn đi lập công?”Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta xuất chinh, là vì lê dân bá tánh Đại Chu, cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng, hắn muốn thanh danh, cứ việc lấy. Ta không cần!”Không cần cái gì? Đương nhiên là hoàng đế cấp cho thanh danh.Cấp bổng lộc.Những thứ mà người khác tranh cướp sứt đầu mẻ trán.Hắn không hiếm lạ!Ánh mắt Hoàng đế sẵng giọng nhìn hắn, trong con ngươi thâm u chứa đựng một thứ âm u trầm lãnh, làm như có sấm sét muốn giáng xuống.“Ngươi cút đi cho trẫm!”Hoàng đế giơ ngón tay ra cửa.Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi hành lễ, xoay người ngạo nghễ đi nhanh rời khỏi ngự thư phòng.Hoàng đế tức giận đến nỗi một tay lấy cái chặn giấy trên bàn ném văng ra ngoài.Một chưởng vỗ trên ngự án, phẫn uất nói:“Nghịch tử!”Tô Nhân Vũ khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận. Quận vương điện hạ cũng bất quá là quá mức ngay thẳng.”Hoàng đế hừ một tiếng,“Ái khanh cũng có nói thay lời cho người khác sao.”Tô Nhân Vũ cười nói:“Bệ hạ cùng quận vương rốt cuộc cũng là phụ tử, chẳng lẽ hạ thần không khuyên giải, ngược lại ly gián bất thành. Lúc bệ hạ nguôi giận nghĩ lại, chẳng phải là muốn mắng ta là kẻ gian nịnh tiểu nhân sao.”Hoàng đế vừa nghe thấy ngược lại không tức nữa.Khoát tay áo,“Thôi thôi, ái khanh, ngươi nói ai đi thích hợp?”Tô Nhân Vũ cười cười,“Chắc hẳn trong lòng bệ hạ đã chọn được người thích hợp rồi.”Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Để cho hắn đi đi, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lượn lờ lang thang khắp nơi. Cũng không ra thể thống gì.”Tô Nhân Vũ không tiếp lời.Hoàng Phủ Cẩn lượn lờ xung quanh, hắn biết, cả ngày quấn quýt quanh nữ nhi của mình.Tô Nhân Vũ rời khỏi hoàng cung ra đến bên ngoài thì gặp phải quản gia và đám người hầu.Nhị quản gia Tô Trung nói:“Lão gia, tiểu thư nhớ ngài, sai tiểu nhân tự mình tới đón ngài.”Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta không sao. Bây giờ hồi phủ.”

Chương 635: Đừng nghĩ hô thì tới đuổi thì đi 03