Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 647: Dám mơ tưởng người của hắn, chán sống !09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lẽ ra Tô Mạt sẽ không gạt hắn cái gì.Tô Việt thực thức thời,“Tiểu muội, ta đi về trước.”Hoàng Oanh vội bồi tội,“Nhị thiếu gia, không phải đâu, ngài không cần đi. Là chuyện Tĩnh thiếu gia biết chuyện tình của biểu thiếu gia ngày đó.”Tô Mạt a một tiếng,“Không xong! Hắn khẳng định đi tìm Vương Mai Lâm tính sổ .”Nhìn người điềm đạm lạnh lùng như thế sao lại bị kích động a.Tô Việt luôn luôn ở Hương lâu bận việc, Vương Mai Lâm đến ngày đó, hắn bận rộn giúp Tô Mạt thu thập hàng hóa.Sau lại tụ họp ở chỗ lão phu nhân rồi đi luôn.Vương phu nhân luôn khinh thường thứ xuất, thân thích của nàng đương nhiên cũng sẽ không tìm hắn nói chuyện.Cho nên hắn luôn ở trong phòng đùa nghịch mấy món quà Tô Mạt tặng cho.Sau lại nghe nói chuyện của Vương Mai Lâm, hắn tức giận thực sự.Chỉ là tiểu muội thông minh, ở trước lúc Vương Mai Lâm cùng Vương phu bắt đầu làm, liền hung hăng tiến lên tát cho bọn họ một bạt tai.Dạy cho bọn họ biết, đừng động tới nàng.Hắn tuy rằng rất tức giận, nhưng tiểu muội xử lý thật sự giỏi.Loại chuyện này cũng không cho đồn thổi ra ngoài.Nay Hoàng Phủ Cẩn lại bị kích động đi tìm bọn họ bênh vực Tô Mạt, chỉ sợ không ổn.Nhất là sẽ làm người ta biết Vương Mai Lâm đối với Tô Mạt có suy nghĩ không an phậnTuy rằng là lỗi của hắn ta, nhưng thanh danh của Tô Mạt cũng sẽ bị liên lụy.Hai là làm cho người ta biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt là gì đó với nhau.Dù sao hiện tại hai người tuy rằng quan hết rất tốt, chỉ có người nhà biết.Mấu chốt nhất là, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, hắn tựa như ca ca chiếu cố.Cũng không bàn qua việc hôn nhân với gia trưởng phụ huynh trong nhà, mọi người đều coi như không biết, chuyện bọn trẻ con chơi với nhau.Mở một con mắt nhắm một con mắt.Nếu là hắn làm nháo loạn Vương gia lên, chẳng khác nào tuyên cáo Tô Mạt là phu nhân tương lai của hắn.Mọi người trong lòng hiểu mà không tuyên cáo với tuyên cáo ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.Tuyên cáo liền liên lụy tới rất nhiều chuyện.Gia thế thân phận của hai người, triều đình thế lực ...Không phải đơn giản như vậy .Cho dù không nói cái này cái nọ, lấy tính cách của Hoàng Phủ Cẩn mà nói. Hắn ngày thường đối với cái gì đều thờ ơ, lạnh lùng xa cách. Chính là đối với Tô Mạt tốt. Một lòng đều ở trên người Tô Mạt.Người nhìn lạnh lùng như vậy, thực tế càng thêm chung tình.Hắn không dễ dàng làm người xuất đầu lộ diện.Không vì việc ngoài mà động tâm.

Lẽ ra Tô Mạt sẽ không gạt hắn cái gì.

Tô Việt thực thức thời,“Tiểu muội, ta đi về trước.”

Hoàng Oanh vội bồi tội,“Nhị thiếu gia, không phải đâu, ngài không cần đi. Là
chuyện Tĩnh thiếu gia biết chuyện tình của biểu thiếu gia ngày đó.”

Tô Mạt a một tiếng,“Không xong! Hắn khẳng định đi tìm Vương Mai Lâm tính sổ .”

Nhìn người điềm đạm lạnh lùng như thế sao lại bị kích động a.

Tô Việt luôn luôn ở Hương lâu bận việc, Vương Mai Lâm đến ngày đó, hắn bận rộn giúp Tô Mạt thu thập hàng hóa.

Sau lại tụ họp ở chỗ lão phu nhân rồi đi luôn.

Vương phu nhân luôn khinh thường thứ xuất, thân thích của nàng đương nhiên cũng sẽ không tìm hắn nói chuyện.

Cho nên hắn luôn ở trong phòng đùa nghịch mấy món quà Tô Mạt tặng cho.

Sau lại nghe nói chuyện của Vương Mai Lâm, hắn tức giận thực sự.

Chỉ là tiểu muội thông minh, ở trước lúc Vương Mai Lâm cùng Vương phu bắt
đầu làm, liền hung hăng tiến lên tát cho bọn họ một bạt tai.

Dạy cho bọn họ biết, đừng động tới nàng.

Hắn tuy rằng rất tức giận, nhưng tiểu muội xử lý thật sự giỏi.

Loại chuyện này cũng không cho đồn thổi ra ngoài.

Nay Hoàng Phủ Cẩn lại bị kích động đi tìm bọn họ bênh vực Tô Mạt, chỉ sợ không ổn.

Nhất là sẽ làm người ta biết Vương Mai Lâm đối với Tô Mạt có suy nghĩ không an phận

Tuy rằng là lỗi của hắn ta, nhưng thanh danh của Tô Mạt cũng sẽ bị liên lụy.

Hai là làm cho người ta biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt là gì đó với nhau.

Dù sao hiện tại hai người tuy rằng quan hết rất tốt, chỉ có người nhà biết.

Mấu chốt nhất là, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, hắn tựa như ca ca chiếu cố.

Cũng không bàn qua việc hôn nhân với gia trưởng phụ huynh trong nhà, mọi
người đều coi như không biết, chuyện bọn trẻ con chơi với nhau.

Mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nếu là hắn làm nháo loạn Vương gia lên, chẳng khác nào tuyên cáo Tô Mạt là phu nhân tương lai của hắn.

Mọi người trong lòng hiểu mà không tuyên cáo với tuyên cáo ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.

Tuyên cáo liền liên lụy tới rất nhiều chuyện.

Gia thế thân phận của hai người, triều đình thế lực ...

Không phải đơn giản như vậy .

Cho dù không nói cái này cái nọ, lấy tính cách của Hoàng Phủ Cẩn mà nói.
Hắn ngày thường đối với cái gì đều thờ ơ, lạnh lùng xa cách. Chính là
đối với Tô Mạt tốt. Một lòng đều ở trên người Tô Mạt.

Người nhìn lạnh lùng như vậy, thực tế càng thêm chung tình.

Hắn không dễ dàng làm người xuất đầu lộ diện.

Không vì việc ngoài mà động tâm.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lẽ ra Tô Mạt sẽ không gạt hắn cái gì.Tô Việt thực thức thời,“Tiểu muội, ta đi về trước.”Hoàng Oanh vội bồi tội,“Nhị thiếu gia, không phải đâu, ngài không cần đi. Là chuyện Tĩnh thiếu gia biết chuyện tình của biểu thiếu gia ngày đó.”Tô Mạt a một tiếng,“Không xong! Hắn khẳng định đi tìm Vương Mai Lâm tính sổ .”Nhìn người điềm đạm lạnh lùng như thế sao lại bị kích động a.Tô Việt luôn luôn ở Hương lâu bận việc, Vương Mai Lâm đến ngày đó, hắn bận rộn giúp Tô Mạt thu thập hàng hóa.Sau lại tụ họp ở chỗ lão phu nhân rồi đi luôn.Vương phu nhân luôn khinh thường thứ xuất, thân thích của nàng đương nhiên cũng sẽ không tìm hắn nói chuyện.Cho nên hắn luôn ở trong phòng đùa nghịch mấy món quà Tô Mạt tặng cho.Sau lại nghe nói chuyện của Vương Mai Lâm, hắn tức giận thực sự.Chỉ là tiểu muội thông minh, ở trước lúc Vương Mai Lâm cùng Vương phu bắt đầu làm, liền hung hăng tiến lên tát cho bọn họ một bạt tai.Dạy cho bọn họ biết, đừng động tới nàng.Hắn tuy rằng rất tức giận, nhưng tiểu muội xử lý thật sự giỏi.Loại chuyện này cũng không cho đồn thổi ra ngoài.Nay Hoàng Phủ Cẩn lại bị kích động đi tìm bọn họ bênh vực Tô Mạt, chỉ sợ không ổn.Nhất là sẽ làm người ta biết Vương Mai Lâm đối với Tô Mạt có suy nghĩ không an phậnTuy rằng là lỗi của hắn ta, nhưng thanh danh của Tô Mạt cũng sẽ bị liên lụy.Hai là làm cho người ta biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt là gì đó với nhau.Dù sao hiện tại hai người tuy rằng quan hết rất tốt, chỉ có người nhà biết.Mấu chốt nhất là, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, hắn tựa như ca ca chiếu cố.Cũng không bàn qua việc hôn nhân với gia trưởng phụ huynh trong nhà, mọi người đều coi như không biết, chuyện bọn trẻ con chơi với nhau.Mở một con mắt nhắm một con mắt.Nếu là hắn làm nháo loạn Vương gia lên, chẳng khác nào tuyên cáo Tô Mạt là phu nhân tương lai của hắn.Mọi người trong lòng hiểu mà không tuyên cáo với tuyên cáo ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.Tuyên cáo liền liên lụy tới rất nhiều chuyện.Gia thế thân phận của hai người, triều đình thế lực ...Không phải đơn giản như vậy .Cho dù không nói cái này cái nọ, lấy tính cách của Hoàng Phủ Cẩn mà nói. Hắn ngày thường đối với cái gì đều thờ ơ, lạnh lùng xa cách. Chính là đối với Tô Mạt tốt. Một lòng đều ở trên người Tô Mạt.Người nhìn lạnh lùng như vậy, thực tế càng thêm chung tình.Hắn không dễ dàng làm người xuất đầu lộ diện.Không vì việc ngoài mà động tâm.

Chương 647: Dám mơ tưởng người của hắn, chán sống !09