Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 652: Mãnh hổ không phát uy đã nhiều năm 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương đại nhân nay đã điều nhiệm đi nhậm chức công bộ thủy bộ đại phu, đó là chức quan béo bở, mỗi ngày người đến cầu kiến đều phải xếp hàng dài thượt.Mà muốn gặp được đại nhân trong nhà hắn, theo thường lệ phải tặng lễ cho người sai vặt.Muốn nhanh chút gặp, làm đại sự, đương nhiên là trực tiếp cho bạc, ít nhất là mỗi người một lượng.Cho dù là muốn tặng lễ cho lão gia, vậy lễ vật đám canh cửa cũng phải một phần năm.Bọn họ thấy Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặc đẹp đẽ quý giá khác người bình thường, so với đám người đến bái phỏng , cũng không vượt trội.Duy nhất không giống là, người này cực kì tuấn tú.Nhưng là khuôn mặt rất hắc ám.Giống khối băng sơn vạn năm.Tìm người đến làm việc còn mang tư thế này?Bộ dạng ngươi đẹp trai hơn người cũng không được a.Người sai vặt kia hừ một tiếng, thấy Hoàng Phủ Cẩn không móc tiền ra, liền càng không muốn nán lại tiếp đón.Mấy người kia đều là thay phiên nhau tiếp đãi, được tiền hắn lấy trước một nửa, còn lại mấy người kia chia đều.Hoàng Phủ Cẩn làm người lãnh ngạo, chưa bao giờ chủ động tiến vào đại môn của bất cứ ai.Người sai vặt này đương nhiên cũng không biết hắn.Với lại hắn hôm nay mặc y phục bình thường, vốn không định xuất môn.Hơn nữa ở chỗ Tô Mạt còn thử qua quần áo, có Hoàng Oanh dựa theo yêu cầu của Tô Mạt làm.Vậy lại càng không thể hiện cấp bậc quận vương.Cho nên vài người sai vặt kia căn bản không đem hắn để vào mắt.Trong đó một người đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ai, các ngươi nói có thể hay không là Tống Ngũ thiếu gia tặng cho đại thiếu gia ......”Mấy người ồn ào cười to, ánh mắt dâm tà chịu không thấu liền quét về phía Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt như trước không chút thay đổi, nhấc chân liền hướng vào bên trong đi.Vài gã người sai vặt lập tức xông lên ngăn hắn lại, kêu gào nói:“Ngươi là ai, cũng dám tùy tiện xông vào phủ công chúa!”Lại nói Vương gia thật đúng là không treo bài tử công chúa phủ.Năm đó hoàng đế đối với vài huynh đệ tỷ muội của hắn là có hiềm khích, tuy rằng sau đó nhận lại tình thân.Cũng chỉ là nển mặt mũi thôi.Công chúa da mặt dày đòi Vương đại nhân xin tước vị Hầu ( đứng thứ 2 trong ngũ tước). Nhưng hoàng đế liền phong cho tước vị Bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – Công, Hầu, Bá. Tử, Nam - thời phong kiến)Nay nịnh bợ đến Tống gia cùng hoàng quý phi, mới có đi theo Lục bộ cầu một chức vụ.Kỳ thật công chúa phủ này, rõ ràng là sỉ nhục của gia tộc họ Vương.Chỉ là bọn hắn chính mình lại không biết mà thôi.
Vương đại nhân nay đã
điều nhiệm đi nhậm chức công bộ thủy bộ đại phu, đó là chức quan béo bở, mỗi ngày người đến cầu kiến đều phải xếp hàng dài thượt.
Mà muốn gặp được đại nhân trong nhà hắn, theo thường lệ phải tặng lễ cho người sai vặt.
Muốn nhanh chút gặp, làm đại sự, đương nhiên là trực tiếp cho bạc, ít nhất là mỗi người một lượng.
Cho dù là muốn tặng lễ cho lão gia, vậy lễ vật đám canh cửa cũng phải một phần năm.
Bọn họ thấy Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặc đẹp đẽ quý giá khác người bình
thường, so với đám người đến bái phỏng , cũng không vượt trội.
Duy nhất không giống là, người này cực kì tuấn tú.
Nhưng là khuôn mặt rất hắc ám.
Giống khối băng sơn vạn năm.
Tìm người đến làm việc còn mang tư thế này?
Bộ dạng ngươi đẹp trai hơn người cũng không được a.
Người sai vặt kia hừ một tiếng, thấy Hoàng Phủ Cẩn không móc tiền ra, liền càng không muốn nán lại tiếp đón.
Mấy người kia đều là thay phiên nhau tiếp đãi, được tiền hắn lấy trước một nửa, còn lại mấy người kia chia đều.
Hoàng Phủ Cẩn làm người lãnh ngạo, chưa bao giờ chủ động tiến vào đại môn của bất cứ ai.
Người sai vặt này đương nhiên cũng không biết hắn.
Với lại hắn hôm nay mặc y phục bình thường, vốn không định xuất môn.
Hơn nữa ở chỗ Tô Mạt còn thử qua quần áo, có Hoàng Oanh dựa theo yêu cầu của Tô Mạt làm.
Vậy lại càng không thể hiện cấp bậc quận vương.
Cho nên vài người sai vặt kia căn bản không đem hắn để vào mắt.
Trong đó một người đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ai, các ngươi nói có thể hay
không là Tống Ngũ thiếu gia tặng cho đại thiếu gia ......”
Mấy người ồn ào cười to, ánh mắt dâm tà chịu không thấu liền quét về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt như trước không chút thay đổi, nhấc chân liền hướng vào bên trong đi.
Vài gã người sai vặt lập tức xông lên ngăn hắn lại, kêu gào nói:“Ngươi là ai, cũng dám tùy tiện xông vào phủ công chúa!”
Lại nói Vương gia thật đúng là không treo bài tử công chúa phủ.
Năm đó hoàng đế đối với vài huynh đệ tỷ muội của hắn là có hiềm khích, tuy rằng sau đó nhận lại tình thân.
Cũng chỉ là nển mặt mũi thôi.
Công chúa da mặt dày đòi Vương đại nhân xin tước vị Hầu ( đứng thứ 2 trong
ngũ tước). Nhưng hoàng đế liền phong cho tước vị Bá (tước vị hàng thứ ba
trong 5 tước – Công, Hầu, Bá. Tử, Nam - thời phong kiến)
Nay nịnh bợ đến Tống gia cùng hoàng quý phi, mới có đi theo Lục bộ cầu một chức vụ.
Kỳ thật công chúa phủ này, rõ ràng là sỉ nhục của gia tộc họ Vương.
Chỉ là bọn hắn chính mình lại không biết mà thôi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương đại nhân nay đã điều nhiệm đi nhậm chức công bộ thủy bộ đại phu, đó là chức quan béo bở, mỗi ngày người đến cầu kiến đều phải xếp hàng dài thượt.Mà muốn gặp được đại nhân trong nhà hắn, theo thường lệ phải tặng lễ cho người sai vặt.Muốn nhanh chút gặp, làm đại sự, đương nhiên là trực tiếp cho bạc, ít nhất là mỗi người một lượng.Cho dù là muốn tặng lễ cho lão gia, vậy lễ vật đám canh cửa cũng phải một phần năm.Bọn họ thấy Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặc đẹp đẽ quý giá khác người bình thường, so với đám người đến bái phỏng , cũng không vượt trội.Duy nhất không giống là, người này cực kì tuấn tú.Nhưng là khuôn mặt rất hắc ám.Giống khối băng sơn vạn năm.Tìm người đến làm việc còn mang tư thế này?Bộ dạng ngươi đẹp trai hơn người cũng không được a.Người sai vặt kia hừ một tiếng, thấy Hoàng Phủ Cẩn không móc tiền ra, liền càng không muốn nán lại tiếp đón.Mấy người kia đều là thay phiên nhau tiếp đãi, được tiền hắn lấy trước một nửa, còn lại mấy người kia chia đều.Hoàng Phủ Cẩn làm người lãnh ngạo, chưa bao giờ chủ động tiến vào đại môn của bất cứ ai.Người sai vặt này đương nhiên cũng không biết hắn.Với lại hắn hôm nay mặc y phục bình thường, vốn không định xuất môn.Hơn nữa ở chỗ Tô Mạt còn thử qua quần áo, có Hoàng Oanh dựa theo yêu cầu của Tô Mạt làm.Vậy lại càng không thể hiện cấp bậc quận vương.Cho nên vài người sai vặt kia căn bản không đem hắn để vào mắt.Trong đó một người đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ai, các ngươi nói có thể hay không là Tống Ngũ thiếu gia tặng cho đại thiếu gia ......”Mấy người ồn ào cười to, ánh mắt dâm tà chịu không thấu liền quét về phía Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt như trước không chút thay đổi, nhấc chân liền hướng vào bên trong đi.Vài gã người sai vặt lập tức xông lên ngăn hắn lại, kêu gào nói:“Ngươi là ai, cũng dám tùy tiện xông vào phủ công chúa!”Lại nói Vương gia thật đúng là không treo bài tử công chúa phủ.Năm đó hoàng đế đối với vài huynh đệ tỷ muội của hắn là có hiềm khích, tuy rằng sau đó nhận lại tình thân.Cũng chỉ là nển mặt mũi thôi.Công chúa da mặt dày đòi Vương đại nhân xin tước vị Hầu ( đứng thứ 2 trong ngũ tước). Nhưng hoàng đế liền phong cho tước vị Bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – Công, Hầu, Bá. Tử, Nam - thời phong kiến)Nay nịnh bợ đến Tống gia cùng hoàng quý phi, mới có đi theo Lục bộ cầu một chức vụ.Kỳ thật công chúa phủ này, rõ ràng là sỉ nhục của gia tộc họ Vương.Chỉ là bọn hắn chính mình lại không biết mà thôi.