Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 658: Đừng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nghe xa xa có tiếng động ồn ào, hắn vội bước nhanh tới chỗ đó.Đúng là phía trước chủ viện đại sảnh.Vương Minh Chí đã trở lại, còn có nhị đệ hắn Vương Kiến Ninh, có vài người cháu khác, Vương Phượng Lâm hắn có quen.Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ hiên ngang ngồi ở giữa, Vương Minh Chí sắc mặt xám xịt như bụi đất, vừa tức vừa giận, lại không dám phát tác.Thật sự là làm hắn đang sống mà bị nghẹn chết.Vương Minh Chí chắp tay, hừ nói:“Lâm Giang vương, ngươi đây là có ý tứ gì? Cần phải nói rõ ràng. Nếu không hạ quan đã bẩm báo với thái tử điện hạ, đến lúc đó thỉnh điện hạ phân xử.”Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng lại mỉm cười.Ngày thường giống khối huyền băng vạn năm không tan chảy, nay lại mỉm cười như vậy, mọi người chỉ cảm thấy khắp phòng rực rỡ, quả thực là tao nhã tuyệt thế.Mấy nam nhân trong lòng đều là động đậy, hắn rõ ràng là nam nhân, như thế nào thời điểm cười lại yêu mỵ như vậy!Vương Mai Lâm biết Hoàng Phủ Cẩn là vì Tô Mạt mà đến, hắn giậm chân nói:“Ngươi không cần ỷ thế hiếp người. Muốn cùng ta cướp Mạt......”“Ba” một tiếng, Vương Mai Lâm liền bị đánh cho miệng méo xệch, nói cũng không nói nên lời.Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng ở trước Vương Mai Lâm nhìn gần hắn.Bọn họ căn bản không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ra tay như thế nào!Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm Vương Mai Lâm, khóe môi xả ra một tia tàn nhẫn, hai mắt phóng xạ ra ánh mắt như dã thú tối tăm hung tàn.“Vương Mai Lâm, bổn vương cảnh cáo ngươi, về sau cấm cái miệng của ngươi nói ra cái kia tên.”Hắn nói thong thả, nói gằn từng chữ, khí thế lại tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.Làm cho Vương Mai Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Vương Mai Lâm chỉ cảm thấy chính mình bị một ngọn đao phong bao vây lấy, lạnh thấu xương, hàn thấu tâm.Tinh lực trên người đều như bị rút cạn kiệt.Hắn sợ run cả người, lập tức khống chế không được, hai chân như nhũn ra, lại không khống chế được tiểu tiện.Hoàng Phủ Cẩn căm ghét ném hắn, Vương Mai Lâm liền nằm đơ trên đất, giống như một đứa nhỏ ô ô bắt đầu la khóc ầm ĩ.Vương Minh Chí bị hắn làm cho mất hết thể diện, tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi......”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười, giơ mi lên, lại ngồi xuống, thản nhiên nói:“Vương đại nhân hiểu lầm . Bổn vương bất quá là tới nói chuyện cũ. Năm đó lúc từ biệt ở Mạc Bắc, thì chưa đơn độc gặp mặt qua.”
Nghe xa xa có tiếng động ồn ào, hắn vội bước nhanh tới chỗ đó.
Đúng là phía trước chủ viện đại sảnh.
Vương Minh Chí đã trở lại, còn có nhị đệ hắn Vương Kiến Ninh, có vài người cháu khác, Vương Phượng Lâm hắn có quen.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ hiên ngang ngồi ở giữa, Vương Minh Chí sắc mặt xám
xịt như bụi đất, vừa tức vừa giận, lại không dám phát tác.
Thật sự là làm hắn đang sống mà bị nghẹn chết.
Vương Minh Chí chắp tay, hừ nói:“Lâm Giang vương, ngươi đây là có ý tứ gì?
Cần phải nói rõ ràng. Nếu không hạ quan đã bẩm báo với thái tử điện hạ,
đến lúc đó thỉnh điện hạ phân xử.”
Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng lại mỉm cười.
Ngày thường giống khối huyền băng vạn năm không tan chảy, nay lại mỉm cười
như vậy, mọi người chỉ cảm thấy khắp phòng rực rỡ, quả thực là tao nhã
tuyệt thế.
Mấy nam nhân trong lòng đều là động đậy, hắn rõ ràng là nam nhân, như thế nào thời điểm cười lại yêu mỵ như vậy!
Vương Mai Lâm biết Hoàng Phủ Cẩn là vì Tô Mạt mà đến, hắn giậm chân
nói:“Ngươi không cần ỷ thế hiếp người. Muốn cùng ta cướp Mạt......”
“Ba” một tiếng, Vương Mai Lâm liền bị đánh cho miệng méo xệch, nói cũng không nói nên lời.
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng ở trước Vương Mai Lâm nhìn gần hắn.
Bọn họ căn bản không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ra tay như thế nào!
Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm Vương Mai Lâm, khóe môi xả ra một tia tàn nhẫn,
hai mắt phóng xạ ra ánh mắt như dã thú tối tăm hung tàn.
“Vương Mai Lâm, bổn vương cảnh cáo ngươi, về sau cấm cái miệng của ngươi nói ra cái kia tên.”
Hắn nói thong thả, nói gằn từng chữ, khí thế lại tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.
Làm cho Vương Mai Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Vương Mai Lâm chỉ cảm thấy chính mình bị một ngọn đao phong bao vây lấy, lạnh thấu xương, hàn thấu tâm.
Tinh lực trên người đều như bị rút cạn kiệt.
Hắn sợ run cả người, lập tức khống chế không được, hai chân như nhũn ra, lại không khống chế được tiểu tiện.
Hoàng Phủ Cẩn căm ghét ném hắn, Vương Mai Lâm liền nằm đơ trên đất, giống như một đứa nhỏ ô ô bắt đầu la khóc ầm ĩ.
Vương Minh Chí bị hắn làm cho mất hết thể diện, tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười, giơ mi lên, lại ngồi xuống, thản nhiên
nói:“Vương đại nhân hiểu lầm . Bổn vương bất quá là tới nói chuyện cũ.
Năm đó lúc từ biệt ở Mạc Bắc, thì chưa đơn độc gặp mặt qua.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nghe xa xa có tiếng động ồn ào, hắn vội bước nhanh tới chỗ đó.Đúng là phía trước chủ viện đại sảnh.Vương Minh Chí đã trở lại, còn có nhị đệ hắn Vương Kiến Ninh, có vài người cháu khác, Vương Phượng Lâm hắn có quen.Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ hiên ngang ngồi ở giữa, Vương Minh Chí sắc mặt xám xịt như bụi đất, vừa tức vừa giận, lại không dám phát tác.Thật sự là làm hắn đang sống mà bị nghẹn chết.Vương Minh Chí chắp tay, hừ nói:“Lâm Giang vương, ngươi đây là có ý tứ gì? Cần phải nói rõ ràng. Nếu không hạ quan đã bẩm báo với thái tử điện hạ, đến lúc đó thỉnh điện hạ phân xử.”Hoàng Phủ Cẩn thế nhưng lại mỉm cười.Ngày thường giống khối huyền băng vạn năm không tan chảy, nay lại mỉm cười như vậy, mọi người chỉ cảm thấy khắp phòng rực rỡ, quả thực là tao nhã tuyệt thế.Mấy nam nhân trong lòng đều là động đậy, hắn rõ ràng là nam nhân, như thế nào thời điểm cười lại yêu mỵ như vậy!Vương Mai Lâm biết Hoàng Phủ Cẩn là vì Tô Mạt mà đến, hắn giậm chân nói:“Ngươi không cần ỷ thế hiếp người. Muốn cùng ta cướp Mạt......”“Ba” một tiếng, Vương Mai Lâm liền bị đánh cho miệng méo xệch, nói cũng không nói nên lời.Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng ở trước Vương Mai Lâm nhìn gần hắn.Bọn họ căn bản không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn ra tay như thế nào!Hoàng Phủ Cẩn nhìn chằm chằm Vương Mai Lâm, khóe môi xả ra một tia tàn nhẫn, hai mắt phóng xạ ra ánh mắt như dã thú tối tăm hung tàn.“Vương Mai Lâm, bổn vương cảnh cáo ngươi, về sau cấm cái miệng của ngươi nói ra cái kia tên.”Hắn nói thong thả, nói gằn từng chữ, khí thế lại tàn ác khiến cho người ta sợ hãi.Làm cho Vương Mai Lâm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Vương Mai Lâm chỉ cảm thấy chính mình bị một ngọn đao phong bao vây lấy, lạnh thấu xương, hàn thấu tâm.Tinh lực trên người đều như bị rút cạn kiệt.Hắn sợ run cả người, lập tức khống chế không được, hai chân như nhũn ra, lại không khống chế được tiểu tiện.Hoàng Phủ Cẩn căm ghét ném hắn, Vương Mai Lâm liền nằm đơ trên đất, giống như một đứa nhỏ ô ô bắt đầu la khóc ầm ĩ.Vương Minh Chí bị hắn làm cho mất hết thể diện, tức giận đến cả người run run,“Ngươi, ngươi......”Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười, giơ mi lên, lại ngồi xuống, thản nhiên nói:“Vương đại nhân hiểu lầm . Bổn vương bất quá là tới nói chuyện cũ. Năm đó lúc từ biệt ở Mạc Bắc, thì chưa đơn độc gặp mặt qua.”