Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 661: Từ ôn chuyện cũ, thuận tiện tính sổ 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Minh Chí cùng Vương gia huynh đệ không thể được nữa, chuyện này tuy rằng rất nhiều quan viên đều biết rõ, hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, hớp tác với nhau.Nhưng đam chọt đến trước mặt hoàng đế, vậy đó lại là chuyện khác.Hoàng đế sẽ không mặc kệ , làm sao quản, quản như thế nào, lại là một vấn đề.Sẽ hiềm vì sóng to gió lớn.“Quận vương, ngài, cũng không thể nói lung tung nha!”Vương Minh Chí chắp tay, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười,“Vương đại nhân, đừng lo lắng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện cũ.”Vương Minh Chí dùng tay áo xoa xoa cái trán, vuốt cằm nói:“Quận vương nói rất đúng, nói rất đúng. Hạ quan cũng lâu quá rồi chưa cùng quận vương điện hạ hảo hảo tâm sự. Hạ quan giờ sai người ta chuẩn bị rượu và thức ăn ngay.”Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, thản nhiên nói:“Không cần bận bịu. Bổn vương bất quá là nhới đến việc bị Vương Mai Lâm lấy đi miếng ngọc kỳ lân kia, đột nhiên rất tưởng niệm. Cái đó dù sao cũng là tiên ban cho mẫu phi ta. Nghe nói vô giá!”Hắn nhấn mạnh vài chữ cuối, liếc Vương Minh Chí một cái.Vương Minh Chí trong lòng như bị kim châm,nhói đau một chút, Hoàng Phủ Cẩn thực rõ ràng là tới lừa bịp tống tiền.Năm đó cái vật ngọc kỳ lân kia, thái tử thích, vẫn luôn muốn có.Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn keo kiệt không chịu cho.Sau đó Tô Trì cùng Vương Mai Lâm đã nghĩ biện pháp, đi trộm về cho thái tử.Bọn họ thừa dịp thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi giáo trường luyện võ liền trộm đi .Kết quả thái tử thưởng thức mới được một canh giờ, đã bị Hoàng Phủ Cẩn hùng hổ tới bắt tại trận.Thái tử khi đó nói cùng hoàng quý phi và hoàng đế, nhất định sẽ lưu lại ngọc kỳ lân kia.Lúc ấy, Đại Chu phía tây cùng phía nam đều có địch nhòm ngó, Tống tướng quân dẫn binh nghênh chiến.Thái tử đắc ý nói phụ hoàng khẳng định sẽ đáp ứng.Hoàng Phủ Cẩn lúc ấy ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cắn chặt gắt gao, càng thêm âm ngoan, liền đem ngọc kỳ lân đập nát.Vương Minh Chí cảm thấy chính mình thực oan, rõ ràng là tự hắn ra tay đập , dựa vào cái gì đến đây đổ tôi trên đầu mình?Hoàng Phủ Cẩn không nhanh không chậm nói:“Đó là Hà Điền ngọc cực phẩm, hơn nữa là tiền triều nổi tiếng nhất thiên hạ đệ nhất thần thủ Trầm Duy Lân điêu khắc, ở lúc ấy đó là bảo bối vô giá. Cho dù là đổi thành tiền, đó cũng là giá trị mấy chục vạn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, không thể mấy trăm vạn lượng......”
Vương Minh Chí cùng
Vương gia huynh đệ không thể được nữa, chuyện này tuy rằng rất nhiều
quan viên đều biết rõ, hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, hớp tác với
nhau.
Nhưng đam chọt đến trước mặt hoàng đế, vậy đó lại là chuyện khác.
Hoàng đế sẽ không mặc kệ , làm sao quản, quản như thế nào, lại là một vấn đề.
Sẽ hiềm vì sóng to gió lớn.
“Quận vương, ngài, cũng không thể nói lung tung nha!”
Vương Minh Chí chắp tay, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười,“Vương đại nhân, đừng lo lắng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện cũ.”
Vương Minh Chí dùng tay áo xoa xoa cái trán, vuốt cằm nói:“Quận vương nói rất đúng, nói rất đúng. Hạ quan cũng lâu quá rồi chưa cùng quận vương điện
hạ hảo hảo tâm sự. Hạ quan giờ sai người ta chuẩn bị rượu và thức ăn
ngay.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, thản nhiên nói:“Không cần bận
bịu. Bổn vương bất quá là nhới đến việc bị Vương Mai Lâm lấy đi miếng
ngọc kỳ lân kia, đột nhiên rất tưởng niệm. Cái đó dù sao cũng là tiên
ban cho mẫu phi ta. Nghe nói vô giá!”
Hắn nhấn mạnh vài chữ cuối, liếc Vương Minh Chí một cái.
Vương Minh Chí trong lòng như bị kim châm,nhói đau một chút, Hoàng Phủ Cẩn thực rõ ràng là tới lừa bịp tống tiền.
Năm đó cái vật ngọc kỳ lân kia, thái tử thích, vẫn luôn muốn có.
Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn keo kiệt không chịu cho.
Sau đó Tô Trì cùng Vương Mai Lâm đã nghĩ biện pháp, đi trộm về cho thái tử.
Bọn họ thừa dịp thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi giáo trường luyện võ liền trộm đi .
Kết quả thái tử thưởng thức mới được một canh giờ, đã bị Hoàng Phủ Cẩn hùng hổ tới bắt tại trận.
Thái tử khi đó nói cùng hoàng quý phi và hoàng đế, nhất định sẽ lưu lại ngọc kỳ lân kia.
Lúc ấy, Đại Chu phía tây cùng phía nam đều có địch nhòm ngó, Tống tướng quân dẫn binh nghênh chiến.
Thái tử đắc ý nói phụ hoàng khẳng định sẽ đáp ứng.
Hoàng Phủ Cẩn lúc ấy ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cắn chặt gắt gao, càng thêm âm ngoan, liền đem ngọc kỳ lân đập nát.
Vương Minh Chí cảm thấy chính mình thực oan, rõ ràng là tự hắn ra tay đập , dựa vào cái gì đến đây đổ tôi trên đầu mình?
Hoàng Phủ Cẩn không nhanh không chậm nói:“Đó là Hà Điền ngọc cực phẩm, hơn
nữa là tiền triều nổi tiếng nhất thiên hạ đệ nhất thần thủ Trầm Duy Lân
điêu khắc, ở lúc ấy đó là bảo bối vô giá. Cho dù là đổi thành tiền, đó
cũng là giá trị mấy chục vạn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, không thể mấy trăm vạn lượng......”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương Minh Chí cùng Vương gia huynh đệ không thể được nữa, chuyện này tuy rằng rất nhiều quan viên đều biết rõ, hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, hớp tác với nhau.Nhưng đam chọt đến trước mặt hoàng đế, vậy đó lại là chuyện khác.Hoàng đế sẽ không mặc kệ , làm sao quản, quản như thế nào, lại là một vấn đề.Sẽ hiềm vì sóng to gió lớn.“Quận vương, ngài, cũng không thể nói lung tung nha!”Vương Minh Chí chắp tay, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười,“Vương đại nhân, đừng lo lắng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện cũ.”Vương Minh Chí dùng tay áo xoa xoa cái trán, vuốt cằm nói:“Quận vương nói rất đúng, nói rất đúng. Hạ quan cũng lâu quá rồi chưa cùng quận vương điện hạ hảo hảo tâm sự. Hạ quan giờ sai người ta chuẩn bị rượu và thức ăn ngay.”Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, thản nhiên nói:“Không cần bận bịu. Bổn vương bất quá là nhới đến việc bị Vương Mai Lâm lấy đi miếng ngọc kỳ lân kia, đột nhiên rất tưởng niệm. Cái đó dù sao cũng là tiên ban cho mẫu phi ta. Nghe nói vô giá!”Hắn nhấn mạnh vài chữ cuối, liếc Vương Minh Chí một cái.Vương Minh Chí trong lòng như bị kim châm,nhói đau một chút, Hoàng Phủ Cẩn thực rõ ràng là tới lừa bịp tống tiền.Năm đó cái vật ngọc kỳ lân kia, thái tử thích, vẫn luôn muốn có.Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn keo kiệt không chịu cho.Sau đó Tô Trì cùng Vương Mai Lâm đã nghĩ biện pháp, đi trộm về cho thái tử.Bọn họ thừa dịp thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi giáo trường luyện võ liền trộm đi .Kết quả thái tử thưởng thức mới được một canh giờ, đã bị Hoàng Phủ Cẩn hùng hổ tới bắt tại trận.Thái tử khi đó nói cùng hoàng quý phi và hoàng đế, nhất định sẽ lưu lại ngọc kỳ lân kia.Lúc ấy, Đại Chu phía tây cùng phía nam đều có địch nhòm ngó, Tống tướng quân dẫn binh nghênh chiến.Thái tử đắc ý nói phụ hoàng khẳng định sẽ đáp ứng.Hoàng Phủ Cẩn lúc ấy ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cắn chặt gắt gao, càng thêm âm ngoan, liền đem ngọc kỳ lân đập nát.Vương Minh Chí cảm thấy chính mình thực oan, rõ ràng là tự hắn ra tay đập , dựa vào cái gì đến đây đổ tôi trên đầu mình?Hoàng Phủ Cẩn không nhanh không chậm nói:“Đó là Hà Điền ngọc cực phẩm, hơn nữa là tiền triều nổi tiếng nhất thiên hạ đệ nhất thần thủ Trầm Duy Lân điêu khắc, ở lúc ấy đó là bảo bối vô giá. Cho dù là đổi thành tiền, đó cũng là giá trị mấy chục vạn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, không thể mấy trăm vạn lượng......”