Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 673: Du thuyết địch nhân hỗ trợ -- vô cừu bất thành phụ tử 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy rằng người của hoàng quý phi có thay đổi một ít, những người không bị đổi, nàng vẫn nhận ra họ. Đắc Thắng không nghĩ tới Tô Mạt còn nhớ rõ hắn, không nhất định có cảm tình gì. Nhưng đối với bọn họ đều là bị cha mẹ vứt bỏ, những nam nhân đã không còn tôn nghiêm tiến cung để đổi lại một chút ít lợi lộc cho gia đình họ. Ở trong cung sống tử tế thì ít, hơn phân nửa đều bị coi như nơi trút giận. Động cái là đánh chửi, cắt xén lương bổng . Ngoài những người trực cùng, cho dù là nội cung đại thái giám cùng cung nữ cũng không nhớ rõ tên của hắn. Tô Mạt lại nhớ rõ. Hắn cảm động, lập tức nói:“Ngũ tiểu thư, không phải nô tài không đi vào bẩm báo. Kỳ thật mà nói. Nô tài nghe nói hình như là thập tam công chúa và thất điện hạ đang chơi cờ, thập tam công chúa đi ra ngoài xua đuổi nói là không gặp.” Tô Mạt suy nghĩ rồi nói với Đắc Thắng:“Tiểu công công, ngươi có thể hay không lại đi một chuyến nữa, truyền lời tới thất điện hạ, thỉnh hắn bẩm báo cho hoàng quý phi nương nương.” Hoàng quý phi không phải ngốc tử, chỉ cần biết rằng nàng đến, sẽ biết vì sao. Hơn nữa chỉ cần biết rằng nàng đến đây, liền khẳng định sẽ đoán được nàng có cái gì đó trao đổi hoặc là hợp tác. Nếu không dựa vào cá tính của Tô Mạt, sẽ là không vô duyên vô cớ đăng môn diện kiến. Đắc Thắng đi bẩm báo lại. Kim Kết nói nhỏ:“Tiểu thư, chúng ta tại sao lại không đi tìm ngũ điện hạ hỗ trợ. Ngũ điện hạ dễ nói chuyện.” Bên kia người thái giám được Hoàng Phủ Giác đưa đến giúp Tô Mạt lập tức gật đầu,“Đúng vậy, ngũ tiểu thư, điện hạ của chúng ta khẳng định sẽ hỗ trợ .” Tô Mạt lắc đầu,“Đã từng thỉnh cầu ngũ điện hạ rồi, điện hạ đã giúp qua một lần. Không thể lại cầu nữa. Cho dù ngũ điện hạ sẽ hỗ trợ, nhưng việc lại đi tìm hắn lần nữa, sẽ chỉ rước thêm phiền toái cho điện hạ. Giải quyết phiền toái của chính mình, lại để cho người khác gặp phiền toái, đây không phải tác phong của ta.” Bình An nhớ kỹ, nghĩ trở về sẽ nói lại cho điện hạ nghe. Lúc này Đắc Thắng đi ra, nói là để Tô Mạt cùng Kim Kết đi vào. Tô Mạt nói cảm tạ, kêu Bình An đi về trước, lần khác thỉnh bọn họ vài người đi ra ngoài uống rượu. Bình An nói:“Ta cùng Đắc Thắng huynh đệ trò chuyện, tiểu thư xin cứ việc đi.” Hai người liền ở bên cạnh cửa bắt đầu hàn huyên. Tô Mạt cùng Kim Kết đi theo tiểu thái giám chuyên môn dẫn đường đi vào bên trong. Trong cung quy củ nhiều, truyền lời cùng tiểu thái giám dẫn đường cũng không là một.
Tuy rằng người của
hoàng quý phi có thay đổi một ít, những người không bị đổi, nàng vẫn
nhận ra họ.
Đắc Thắng không nghĩ tới Tô Mạt còn nhớ rõ hắn, không nhất định có cảm
tình gì.
Nhưng đối với bọn họ đều là bị cha mẹ vứt bỏ, những nam nhân đã không
còn tôn nghiêm tiến cung để đổi lại một chút ít lợi lộc cho gia đình họ.
Ở trong cung sống tử tế thì ít, hơn phân nửa đều bị coi như nơi trút
giận.
Động cái là đánh chửi, cắt xén lương bổng .
Ngoài những người trực cùng, cho dù là nội cung đại thái giám cùng cung
nữ cũng không nhớ rõ tên của hắn.
Tô Mạt lại nhớ rõ.
Hắn cảm động, lập tức nói:“Ngũ tiểu thư, không phải nô tài không đi vào
bẩm báo. Kỳ thật mà nói. Nô tài nghe nói hình như là thập tam công chúa
và thất điện hạ đang chơi cờ, thập tam công chúa đi ra ngoài xua đuổi
nói là không gặp.”
Tô Mạt suy nghĩ rồi nói với Đắc Thắng:“Tiểu công công, ngươi có thể hay
không lại đi một chuyến nữa, truyền lời tới thất điện hạ, thỉnh hắn bẩm
báo cho hoàng quý phi nương nương.”
Hoàng quý phi không phải ngốc tử, chỉ cần biết rằng nàng đến, sẽ biết vì sao.
Hơn nữa chỉ cần biết rằng nàng đến đây, liền khẳng định sẽ đoán được
nàng có cái gì đó trao đổi hoặc là hợp tác.
Nếu không dựa vào cá tính của Tô Mạt, sẽ là không vô duyên vô cớ đăng
môn diện kiến.
Đắc Thắng đi bẩm báo lại.
Kim Kết nói nhỏ:“Tiểu thư, chúng ta tại sao lại không đi tìm ngũ điện hạ hỗ trợ. Ngũ điện hạ dễ nói chuyện.”
Bên kia người thái giám được Hoàng Phủ Giác đưa đến giúp Tô Mạt lập tức
gật đầu,“Đúng vậy, ngũ tiểu thư, điện hạ của chúng ta khẳng định sẽ hỗ
trợ .”
Tô Mạt lắc đầu,“Đã từng thỉnh cầu ngũ điện hạ rồi, điện hạ đã giúp qua
một lần. Không thể lại cầu nữa. Cho dù ngũ điện hạ sẽ hỗ trợ, nhưng việc lại đi tìm hắn lần nữa, sẽ chỉ rước thêm phiền toái cho điện hạ. Giải
quyết phiền toái của chính mình, lại để cho người khác gặp phiền toái,
đây không phải tác phong của ta.”
Bình An nhớ kỹ, nghĩ trở về sẽ nói lại cho điện hạ nghe.
Lúc này Đắc Thắng đi ra, nói là để Tô Mạt cùng Kim Kết đi vào.
Tô Mạt nói cảm tạ, kêu Bình An đi về trước, lần khác thỉnh bọn họ vài
người đi ra ngoài uống rượu.
Bình An nói:“Ta cùng Đắc Thắng huynh đệ trò chuyện, tiểu thư xin cứ việc đi.”
Hai người liền ở bên cạnh cửa bắt đầu hàn huyên.
Tô Mạt cùng Kim Kết đi theo tiểu thái giám chuyên môn dẫn đường đi vào
bên trong.
Trong cung quy củ nhiều, truyền lời cùng tiểu thái giám dẫn đường cũng
không là một.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tuy rằng người của hoàng quý phi có thay đổi một ít, những người không bị đổi, nàng vẫn nhận ra họ. Đắc Thắng không nghĩ tới Tô Mạt còn nhớ rõ hắn, không nhất định có cảm tình gì. Nhưng đối với bọn họ đều là bị cha mẹ vứt bỏ, những nam nhân đã không còn tôn nghiêm tiến cung để đổi lại một chút ít lợi lộc cho gia đình họ. Ở trong cung sống tử tế thì ít, hơn phân nửa đều bị coi như nơi trút giận. Động cái là đánh chửi, cắt xén lương bổng . Ngoài những người trực cùng, cho dù là nội cung đại thái giám cùng cung nữ cũng không nhớ rõ tên của hắn. Tô Mạt lại nhớ rõ. Hắn cảm động, lập tức nói:“Ngũ tiểu thư, không phải nô tài không đi vào bẩm báo. Kỳ thật mà nói. Nô tài nghe nói hình như là thập tam công chúa và thất điện hạ đang chơi cờ, thập tam công chúa đi ra ngoài xua đuổi nói là không gặp.” Tô Mạt suy nghĩ rồi nói với Đắc Thắng:“Tiểu công công, ngươi có thể hay không lại đi một chuyến nữa, truyền lời tới thất điện hạ, thỉnh hắn bẩm báo cho hoàng quý phi nương nương.” Hoàng quý phi không phải ngốc tử, chỉ cần biết rằng nàng đến, sẽ biết vì sao. Hơn nữa chỉ cần biết rằng nàng đến đây, liền khẳng định sẽ đoán được nàng có cái gì đó trao đổi hoặc là hợp tác. Nếu không dựa vào cá tính của Tô Mạt, sẽ là không vô duyên vô cớ đăng môn diện kiến. Đắc Thắng đi bẩm báo lại. Kim Kết nói nhỏ:“Tiểu thư, chúng ta tại sao lại không đi tìm ngũ điện hạ hỗ trợ. Ngũ điện hạ dễ nói chuyện.” Bên kia người thái giám được Hoàng Phủ Giác đưa đến giúp Tô Mạt lập tức gật đầu,“Đúng vậy, ngũ tiểu thư, điện hạ của chúng ta khẳng định sẽ hỗ trợ .” Tô Mạt lắc đầu,“Đã từng thỉnh cầu ngũ điện hạ rồi, điện hạ đã giúp qua một lần. Không thể lại cầu nữa. Cho dù ngũ điện hạ sẽ hỗ trợ, nhưng việc lại đi tìm hắn lần nữa, sẽ chỉ rước thêm phiền toái cho điện hạ. Giải quyết phiền toái của chính mình, lại để cho người khác gặp phiền toái, đây không phải tác phong của ta.” Bình An nhớ kỹ, nghĩ trở về sẽ nói lại cho điện hạ nghe. Lúc này Đắc Thắng đi ra, nói là để Tô Mạt cùng Kim Kết đi vào. Tô Mạt nói cảm tạ, kêu Bình An đi về trước, lần khác thỉnh bọn họ vài người đi ra ngoài uống rượu. Bình An nói:“Ta cùng Đắc Thắng huynh đệ trò chuyện, tiểu thư xin cứ việc đi.” Hai người liền ở bên cạnh cửa bắt đầu hàn huyên. Tô Mạt cùng Kim Kết đi theo tiểu thái giám chuyên môn dẫn đường đi vào bên trong. Trong cung quy củ nhiều, truyền lời cùng tiểu thái giám dẫn đường cũng không là một.