Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 681: Du thuyết địch nhân hỗ trợ -- vô cừu bất thành phụ tử 09

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sinh con xong lại muốn tìm mọi cách để con mình có những điều tốt nhất.Tô Mạt đã sớm nhìn thấu nàng ta.Cho nên trong sự quyết đấu của hai người, Tô Mạt đã lường trước được mọi chuyện.Hoàng quý phi cau mày, nha đầu này, thật sự rất không đơn giản.Nếu tài cán này được chính mình sở dụng......Đừng cùng một chiến tuyến, chính mình còn phải lo lắng cái gì nữa đâu?Nàng là nữ nhi sủng ái nhất của Tô quốc Công, địa vị như vậy so với đại tiểu thư cũng không khác mấy.Nha đầu đó nếu có thể làm lương đệ cho con mình, cũng chính là thiếp thất, đó chính là sự trợ lực tối cao.Đến lúc đó chính mình sẽ đối đãi với nha đầu đó như nữ nhi ruột thịt.Nàng tâm tư chỉ khoảng nửa khắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười nói:“Ngươi miệng mồm lanh lẹ, hãy nói xem.”Tô Mạt cười nói:“Quý phi nương nương, ngài ngẫm lại xem, người giống quận vương nhị điện hạ. Tính tình thẳng thắn, lại lỗ mãng hữu dũng vô mưu. Đụng chuyện dễ xúc động, thà làm ngọc vỡ. Hắn chính là một tướng giỏi, tuyệt đối không am hiểu âm mưu chính trị. Người như vậy, dùng được sẽ rất tốt, thời chiến sự xuất chinh, nhàn sự làm vương gia. Cũng sẽ không sinh sự, chỉ có ăn có uống, ban cho ít nhất tôn trọng. Hắn còn có thể làm cái gì chứ. Hắn cùng với đám người giởi tính sách lược có chút bất đồng. Hắn đối với thái tử điện hạ một chút uy hiếp cũng không có. Cho dù hắn võ công lợi hại, không có binh quyền, hắn có thể làm gì? Một người có thể địch nổi thiên quân vạn mã sao? Hắn không được bệ hạ yêu thích, từ nhỏ đã như thế, lập công nhiều như thế, như vậy về sau đương nhiên cũng sẽ như thế. Dựa theo tình hình thực tế thì thấy, bệ hạ sẽ chỉ khiến hắn suy yếu đi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng hắn. Cho nên, nhìn thế nào đi nữa, ai nhìn cũng biết hắn không có sự uy hiếp. Chỉ khi hắn không còn nữa, sự nguy hại này cũng lập tức lộ ra ngay.”Nàng dừng lại câu chuyện, khuôn mặt nở cười ẩn ý nhìn hoàng quý phi.Chung quanh đèn cung đình rạng soi, trong điện châu quang bảo khí, phú quý khí thế.Tô Mạt một thân áo choàng tuyết trắng lông cáo, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.Vẻ phú quý đó không thể xâm nhiễm nàng dù là một chút.Nàng kia di thế độc lập phong tư cũng không nhân kia sắc bén phú quý mà ảm đạm mảy may.Hoàng quý phi từ tận đáy lòng sinh ra một loại tán thưởng.Nữ nhân này, chỉ sợ trăm ngàn năm cũng khó có được một người.Hoàng quý phi cúi đầu, xoay chuyển lò sưởi trong lòng tay.

Sinh con xong lại muốn tìm mọi cách để con mình có những điều tốt nhất.

Tô Mạt đã sớm nhìn thấu nàng ta.

Cho nên trong sự quyết đấu của hai người, Tô Mạt đã lường trước được mọi chuyện.

Hoàng quý phi cau mày, nha đầu này, thật sự rất không đơn giản.

Nếu tài cán này được chính mình sở dụng......

Đừng cùng một chiến tuyến, chính mình còn phải lo lắng cái gì nữa đâu?

Nàng là nữ nhi sủng ái nhất của Tô quốc Công, địa vị như vậy so với đại tiểu thư cũng không khác mấy.

Nha đầu đó nếu có thể làm lương đệ cho con mình, cũng chính là thiếp thất, đó chính là sự trợ lực tối cao.

Đến lúc đó chính mình sẽ đối đãi với nha đầu đó như nữ nhi ruột thịt.

Nàng tâm tư chỉ khoảng nửa khắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười nói:“Ngươi miệng mồm lanh lẹ, hãy nói xem.”

Tô Mạt cười nói:“Quý phi nương nương, ngài ngẫm lại xem, người giống quận
vương nhị điện hạ. Tính tình thẳng thắn, lại lỗ mãng hữu dũng vô mưu.
Đụng chuyện dễ xúc động, thà làm ngọc vỡ. Hắn chính là một tướng giỏi,
tuyệt đối không am hiểu âm mưu chính trị. Người như vậy, dùng được sẽ
rất tốt, thời chiến sự xuất chinh, nhàn sự làm vương gia. Cũng sẽ không
sinh sự, chỉ có ăn có uống, ban cho ít nhất tôn trọng. Hắn còn có thể
làm cái gì chứ. Hắn cùng với đám người giởi tính sách lược có chút bất
đồng. Hắn đối với thái tử điện hạ một chút uy hiếp cũng không có. Cho dù hắn võ công lợi hại, không có binh quyền, hắn có thể làm gì? Một người
có thể địch nổi thiên quân vạn mã sao? Hắn không được bệ hạ yêu thích,
từ nhỏ đã như thế, lập công nhiều như thế, như vậy về sau đương nhiên
cũng sẽ như thế. Dựa theo tình hình thực tế thì thấy, bệ hạ sẽ chỉ khiến hắn suy yếu đi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng hắn. Cho nên, nhìn thế nào đi nữa, ai nhìn cũng biết hắn không có sự uy hiếp. Chỉ khi hắn không
còn nữa, sự nguy hại này cũng lập tức lộ ra ngay.”

Nàng dừng lại câu chuyện, khuôn mặt nở cười ẩn ý nhìn hoàng quý phi.

Chung quanh đèn cung đình rạng soi, trong điện châu quang bảo khí, phú quý khí thế.

Tô Mạt một thân áo choàng tuyết trắng lông cáo, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.

Vẻ phú quý đó không thể xâm nhiễm nàng dù là một chút.

Nàng kia di thế độc lập phong tư cũng không nhân kia sắc bén phú quý mà ảm đạm mảy may.

Hoàng quý phi từ tận đáy lòng sinh ra một loại tán thưởng.

Nữ nhân này, chỉ sợ trăm ngàn năm cũng khó có được một người.

Hoàng quý phi cúi đầu, xoay chuyển lò sưởi trong lòng tay.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sinh con xong lại muốn tìm mọi cách để con mình có những điều tốt nhất.Tô Mạt đã sớm nhìn thấu nàng ta.Cho nên trong sự quyết đấu của hai người, Tô Mạt đã lường trước được mọi chuyện.Hoàng quý phi cau mày, nha đầu này, thật sự rất không đơn giản.Nếu tài cán này được chính mình sở dụng......Đừng cùng một chiến tuyến, chính mình còn phải lo lắng cái gì nữa đâu?Nàng là nữ nhi sủng ái nhất của Tô quốc Công, địa vị như vậy so với đại tiểu thư cũng không khác mấy.Nha đầu đó nếu có thể làm lương đệ cho con mình, cũng chính là thiếp thất, đó chính là sự trợ lực tối cao.Đến lúc đó chính mình sẽ đối đãi với nha đầu đó như nữ nhi ruột thịt.Nàng tâm tư chỉ khoảng nửa khắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười nói:“Ngươi miệng mồm lanh lẹ, hãy nói xem.”Tô Mạt cười nói:“Quý phi nương nương, ngài ngẫm lại xem, người giống quận vương nhị điện hạ. Tính tình thẳng thắn, lại lỗ mãng hữu dũng vô mưu. Đụng chuyện dễ xúc động, thà làm ngọc vỡ. Hắn chính là một tướng giỏi, tuyệt đối không am hiểu âm mưu chính trị. Người như vậy, dùng được sẽ rất tốt, thời chiến sự xuất chinh, nhàn sự làm vương gia. Cũng sẽ không sinh sự, chỉ có ăn có uống, ban cho ít nhất tôn trọng. Hắn còn có thể làm cái gì chứ. Hắn cùng với đám người giởi tính sách lược có chút bất đồng. Hắn đối với thái tử điện hạ một chút uy hiếp cũng không có. Cho dù hắn võ công lợi hại, không có binh quyền, hắn có thể làm gì? Một người có thể địch nổi thiên quân vạn mã sao? Hắn không được bệ hạ yêu thích, từ nhỏ đã như thế, lập công nhiều như thế, như vậy về sau đương nhiên cũng sẽ như thế. Dựa theo tình hình thực tế thì thấy, bệ hạ sẽ chỉ khiến hắn suy yếu đi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng hắn. Cho nên, nhìn thế nào đi nữa, ai nhìn cũng biết hắn không có sự uy hiếp. Chỉ khi hắn không còn nữa, sự nguy hại này cũng lập tức lộ ra ngay.”Nàng dừng lại câu chuyện, khuôn mặt nở cười ẩn ý nhìn hoàng quý phi.Chung quanh đèn cung đình rạng soi, trong điện châu quang bảo khí, phú quý khí thế.Tô Mạt một thân áo choàng tuyết trắng lông cáo, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.Vẻ phú quý đó không thể xâm nhiễm nàng dù là một chút.Nàng kia di thế độc lập phong tư cũng không nhân kia sắc bén phú quý mà ảm đạm mảy may.Hoàng quý phi từ tận đáy lòng sinh ra một loại tán thưởng.Nữ nhân này, chỉ sợ trăm ngàn năm cũng khó có được một người.Hoàng quý phi cúi đầu, xoay chuyển lò sưởi trong lòng tay.

Chương 681: Du thuyết địch nhân hỗ trợ -- vô cừu bất thành phụ tử 09