Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 688: Mạo hiểm ung dung qua, đêm khuya tỏ nỗi lòng 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế lắc đầu, lại cười to,“Quên đi, thứ đầu óc heo đó, không cho hắn ở trong cung trẫm đỡ lãng phí lương thực. Đưa hắn đi Lâm Giang quận Vương phủ. Sai người trông chừng hắn. Hắn dám nữa nói hươu nói vượn. Trẫm khâu cái miệng của hắn lại.”Hoàng quý phi nhẹ nhàng cúi đầu,“Đây mới là đáy lòng vô tư thiên địa khoan của bệ hạ.”Hoàng đế bị nàng nịnh hót trong lòng nở rộ như hoa, nói:“Đi thôi, trẫm cũng mệt mỏi, đi Vĩnh An cung nghỉ ngơi.”Hoàng quý phi lập tức phân phó người tới hầu hạ.Tô Mạt cùng Kim Kết dìu nhau đi, đi theo tiểu thái giám đang cầm đền lồng ra cung.Hoàng Phủ Giác bình an một đường đưa tiễn, đến cửa cung, Tô Nhân Vũ dẫn theo người cầm theo đèn lồng, lo lắng đi tới đi lui.Nhìn thấy bọn họ về, Tô Nhân Vũ một trái tim như treo trên đỉnh núi như được lấy lại.Hắn đi nhanh tiến lên, một tay vươn tới ôm lấy Tô Mạt, một câu cũng nói không nên lời.Tô Mạt tựa đầu trên vai hắn,“Cha, ta mệt mỏi quá a.”Tâm mệt.Tô Nhân Vũ cho dù không biết, cũng có thể tưởng tượng được cùng loại người như hoàng quý phi giao tiếp như vậy.Lại còn phải cầu tình người ta, sẽ như thế nào.Hắn cảm tạ vài tên thái giám, cùng với thủ vệ, kêu người tặng bạc cho bọn họ, sau đó dẫn theo Kim Kết, ôm Tô Mạt lên xe ngựa, đi về nhà.Cánh cửa cung ở phía sau người đóng “trát trát” lại, mới chứng tỏ hết thảy mọi chuyện thực sự đã xong.Tô Mạt ở trong lòng cha, cả người nặng nề, thầm muốn ngủ.Quá mệt mỏi .Ở trong cung hoàng quý phi tinh thần còn hưng phấn, nhưng khi quay trở về trước mặt người mình muốn dựa dẫm.Liền lộ ra con người thật.Tô Nhân Vũ ôm nàng, ôn nhu an ủi, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.Hắn tuy rằng thực rất vội vã muốn biết Tô Mạt cùng hoàng quý phi nói gì đó, lấy cái gì làm điều kiện.Nhưng lại không muốn quấy rầy nữ nhi.Nếu nữ nhi tín nhiệm mình, sẽ chủ động nói .Nhìn khuôn mặt nữ nhi đang ngủ say, trong lòng hắn mới kiên định lại.Kim Kết cũng không biết tiểu thư cùng hoàng quý phi nói gì đó, nàng cũng chịu cơn rét suốt cả đêm, cũng thật sự bị lạnh.Tô Nhân Vũ cũng không hỏi lại nàng ta làm gì.Trở về phủ, lão phu nhân bên đó còn đèn sáng, phái người vẫn đang canh giữ ở chỗ đại môn nhị môn.
Hoàng đế lắc đầu, lại cười to,“Quên đi, thứ đầu óc heo đó, không cho hắn ở trong cung trẫm đỡ lãng phí lương thực. Đưa hắn đi Lâm Giang quận Vương phủ. Sai người
trông chừng hắn. Hắn dám nữa nói hươu nói vượn. Trẫm khâu cái miệng của
hắn lại.”
Hoàng quý phi nhẹ nhàng cúi đầu,“Đây mới là đáy lòng vô tư thiên địa khoan của bệ hạ.”
Hoàng đế bị nàng nịnh hót trong lòng nở rộ như hoa, nói:“Đi thôi, trẫm cũng mệt mỏi, đi Vĩnh An cung nghỉ ngơi.”
Hoàng quý phi lập tức phân phó người tới hầu hạ.
Tô Mạt cùng Kim Kết dìu nhau đi, đi theo tiểu thái giám đang cầm đền lồng ra cung.
Hoàng Phủ Giác bình an một đường đưa tiễn, đến cửa cung, Tô Nhân Vũ dẫn theo người cầm theo đèn lồng, lo lắng đi tới đi lui.
Nhìn thấy bọn họ về, Tô Nhân Vũ một trái tim như treo trên đỉnh núi như được lấy lại.
Hắn đi nhanh tiến lên, một tay vươn tới ôm lấy Tô Mạt, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Mạt tựa đầu trên vai hắn,“Cha, ta mệt mỏi quá a.”
Tâm mệt.
Tô Nhân Vũ cho dù không biết, cũng có thể tưởng tượng được cùng loại người như hoàng quý phi giao tiếp như vậy.
Lại còn phải cầu tình người ta, sẽ như thế nào.
Hắn cảm tạ vài tên thái giám, cùng với thủ vệ, kêu người tặng bạc cho bọn
họ, sau đó dẫn theo Kim Kết, ôm Tô Mạt lên xe ngựa, đi về nhà.
Cánh cửa cung ở phía sau người đóng “trát trát” lại, mới chứng tỏ hết thảy mọi chuyện thực sự đã xong.
Tô Mạt ở trong lòng cha, cả người nặng nề, thầm muốn ngủ.
Quá mệt mỏi .
Ở trong cung hoàng quý phi tinh thần còn hưng phấn, nhưng khi quay trở về trước mặt người mình muốn dựa dẫm.
Liền lộ ra con người thật.
Tô Nhân Vũ ôm nàng, ôn nhu an ủi, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Hắn tuy rằng thực rất vội vã muốn biết Tô Mạt cùng hoàng quý phi nói gì đó, lấy cái gì làm điều kiện.
Nhưng lại không muốn quấy rầy nữ nhi.
Nếu nữ nhi tín nhiệm mình, sẽ chủ động nói .
Nhìn khuôn mặt nữ nhi đang ngủ say, trong lòng hắn mới kiên định lại.
Kim Kết cũng không biết tiểu thư cùng hoàng quý phi nói gì đó, nàng cũng chịu cơn rét suốt cả đêm, cũng thật sự bị lạnh.
Tô Nhân Vũ cũng không hỏi lại nàng ta làm gì.
Trở về phủ, lão phu nhân bên đó còn đèn sáng, phái người vẫn đang canh giữ ở chỗ đại môn nhị môn.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế lắc đầu, lại cười to,“Quên đi, thứ đầu óc heo đó, không cho hắn ở trong cung trẫm đỡ lãng phí lương thực. Đưa hắn đi Lâm Giang quận Vương phủ. Sai người trông chừng hắn. Hắn dám nữa nói hươu nói vượn. Trẫm khâu cái miệng của hắn lại.”Hoàng quý phi nhẹ nhàng cúi đầu,“Đây mới là đáy lòng vô tư thiên địa khoan của bệ hạ.”Hoàng đế bị nàng nịnh hót trong lòng nở rộ như hoa, nói:“Đi thôi, trẫm cũng mệt mỏi, đi Vĩnh An cung nghỉ ngơi.”Hoàng quý phi lập tức phân phó người tới hầu hạ.Tô Mạt cùng Kim Kết dìu nhau đi, đi theo tiểu thái giám đang cầm đền lồng ra cung.Hoàng Phủ Giác bình an một đường đưa tiễn, đến cửa cung, Tô Nhân Vũ dẫn theo người cầm theo đèn lồng, lo lắng đi tới đi lui.Nhìn thấy bọn họ về, Tô Nhân Vũ một trái tim như treo trên đỉnh núi như được lấy lại.Hắn đi nhanh tiến lên, một tay vươn tới ôm lấy Tô Mạt, một câu cũng nói không nên lời.Tô Mạt tựa đầu trên vai hắn,“Cha, ta mệt mỏi quá a.”Tâm mệt.Tô Nhân Vũ cho dù không biết, cũng có thể tưởng tượng được cùng loại người như hoàng quý phi giao tiếp như vậy.Lại còn phải cầu tình người ta, sẽ như thế nào.Hắn cảm tạ vài tên thái giám, cùng với thủ vệ, kêu người tặng bạc cho bọn họ, sau đó dẫn theo Kim Kết, ôm Tô Mạt lên xe ngựa, đi về nhà.Cánh cửa cung ở phía sau người đóng “trát trát” lại, mới chứng tỏ hết thảy mọi chuyện thực sự đã xong.Tô Mạt ở trong lòng cha, cả người nặng nề, thầm muốn ngủ.Quá mệt mỏi .Ở trong cung hoàng quý phi tinh thần còn hưng phấn, nhưng khi quay trở về trước mặt người mình muốn dựa dẫm.Liền lộ ra con người thật.Tô Nhân Vũ ôm nàng, ôn nhu an ủi, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.Hắn tuy rằng thực rất vội vã muốn biết Tô Mạt cùng hoàng quý phi nói gì đó, lấy cái gì làm điều kiện.Nhưng lại không muốn quấy rầy nữ nhi.Nếu nữ nhi tín nhiệm mình, sẽ chủ động nói .Nhìn khuôn mặt nữ nhi đang ngủ say, trong lòng hắn mới kiên định lại.Kim Kết cũng không biết tiểu thư cùng hoàng quý phi nói gì đó, nàng cũng chịu cơn rét suốt cả đêm, cũng thật sự bị lạnh.Tô Nhân Vũ cũng không hỏi lại nàng ta làm gì.Trở về phủ, lão phu nhân bên đó còn đèn sáng, phái người vẫn đang canh giữ ở chỗ đại môn nhị môn.