Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 698: Bị phạt cấm túc -- tính kế thoát thân 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhíu mi, nhìn nàng một cái,“Phu nhân như thế nào như vậy thích ồn ào nói to như vậy? Lão tổ mẫu thích thanh tĩnh, ta đương nhiên muốn thả nhẹ cước bộ .”Vương phu nhân lại bị nàng làm cho tức nghẹn, làm tới làm lui, nàng ta lại trở thành người không hiểu quy củ.Lão phu nhân trợn mắt nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, ngươi lại muốn như thế nào?”Ngữ khí nhu hòa, lại cảnh cáo nàng chỉnh con thiêu thân làm gì.Tô Mạt cười hì hì nói:“Lão tổ mẫu, ta nghĩ tới một chuyện. Sắp tới đều phải tặng quà lễ cho tiên sinh rồi. Triệu tiên sinh đối ta cùng đại tỷ còn có nhị ca nữa phá lệ tốt. Chúng ta là muốn đi bái kiến tặng lễ .”Lão phu nhân gật gật đầu,“Như thế cũng phải. Chính là phụ thân ngươi......”Tô Mạt vội chạy tiến lên, uốn thắt lưng đấm bóp chân cho lão phu nhân, cười nói:“Lão tổ mẫu, có chút chuyện ấy như thế nào còn cần phụ thân đi theo? Chẳng lẽ nhị ca đều lớn như vậy rồi, còn không có thể đảm nhiệm sao? Lại nói, hắn không phải còn muốn đi vào Thị Mậu Tư sao? Đây cũng đều phải ra làm quan rồi.”Chuyện đó bởi vì còn chưa xác định cụ thể, cũng chưa nói là nhất định đi, cho nên Tô Việt chỉ cùng lão phu nhân nói qua như vậy.Nhưng là Vương phu nhân lại còn chưa biết, vừa nghe xong nhất thời tức giận sôi lên.Một người con vợ kế, không ngoan ngoãn ở nhà để ý gia vụ, còn muốn cái gì chức vị.Muốn cùng con nàng tranh cướp sao?Nàng ta luôn quên rằng trong mối quan hệ huynh đệ có thể hỗ trợ nâng đỡ nhau.Chỉ cảm thấy đều là địch nhân của nàng ta, đều sẽ tính kế nàng ta cùng con trai của nàn ta.Tức giận đến nỗi nàng ta bỗng nhiên nhảy dựng lên,“ Tô Việt này, là càng ngày càng vô pháp vô thiên. Cũng dám giấu diếm người lớn trong nàh đi tìm đường vươn lên, trong mắt còn có tổ mẫu phụ mẫu không nữa?”Lão phu nhân giương mi lên, thản nhiên nói:“Ngươi gấp cái gì? Chuyện này Việt nhi đã nói qua với ta. Đều nói hắn nay cai quản Hương lâu, quen thuộc thương mậu. Cũng cùng nhiều người Tây Vực và người Hồ giao tiếp. Để hắn đi làm cái chức vụ kia, đi theo ngũ điện hạ học tập.”Vương phu nhân vừa nghe thấy vẫn là ngũ điện hạ......Lại càng không được .Này không phải là nhóm người đối nghịch với thái tử sao chứ?Nàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run, run run nói:“Nương, đây, đây, đây còn ra thể thống gì. Trong nhà lòng người cũng không đồng nhất, còn nói cái gì ‘gia hòa mọi sự hưng’?”Lão phu nhân không mềm không cứng chặn họng,“Thuận tâm tư của ngươi chính là tốt. Không thuận tâm tư của ngươi chính là không đúng? Cái nhà này, ngươi lướn hay ta lớn?”
Tô Mạt nhíu mi, nhìn
nàng một cái,“Phu nhân như thế nào như vậy thích ồn ào nói to như vậy?
Lão tổ mẫu thích thanh tĩnh, ta đương nhiên muốn thả nhẹ cước bộ .”
Vương phu nhân lại bị nàng làm cho tức nghẹn, làm tới làm lui, nàng ta lại trở thành người không hiểu quy củ.
Lão phu nhân trợn mắt nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, ngươi lại muốn như thế nào?”
Ngữ khí nhu hòa, lại cảnh cáo nàng chỉnh con thiêu thân làm gì.
Tô Mạt cười hì hì nói:“Lão tổ mẫu, ta nghĩ tới một chuyện. Sắp tới đều
phải tặng quà lễ cho tiên sinh rồi. Triệu tiên sinh đối ta cùng đại tỷ
còn có nhị ca nữa phá lệ tốt. Chúng ta là muốn đi bái kiến tặng lễ .”
Lão phu nhân gật gật đầu,“Như thế cũng phải. Chính là phụ thân ngươi......”
Tô Mạt vội chạy tiến lên, uốn thắt lưng đấm bóp chân cho lão phu nhân,
cười nói:“Lão tổ mẫu, có chút chuyện ấy như thế nào còn cần phụ thân đi
theo? Chẳng lẽ nhị ca đều lớn như vậy rồi, còn không có thể đảm nhiệm
sao? Lại nói, hắn không phải còn muốn đi vào Thị Mậu Tư sao? Đây cũng
đều phải ra làm quan rồi.”
Chuyện đó bởi vì còn chưa xác định cụ thể, cũng chưa nói là nhất định đi, cho nên Tô Việt chỉ cùng lão phu nhân nói qua như vậy.
Nhưng là Vương phu nhân lại còn chưa biết, vừa nghe xong nhất thời tức giận sôi lên.
Một người con vợ kế, không ngoan ngoãn ở nhà để ý gia vụ, còn muốn cái gì chức vị.
Muốn cùng con nàng tranh cướp sao?
Nàng ta luôn quên rằng trong mối quan hệ huynh đệ có thể hỗ trợ nâng đỡ nhau.
Chỉ cảm thấy đều là địch nhân của nàng ta, đều sẽ tính kế nàng ta cùng con trai của nàn ta.
Tức giận đến nỗi nàng ta bỗng nhiên nhảy dựng lên,“ Tô Việt này, là càng
ngày càng vô pháp vô thiên. Cũng dám giấu diếm người lớn trong nàh đi
tìm đường vươn lên, trong mắt còn có tổ mẫu phụ mẫu không nữa?”
Lão phu nhân giương mi lên, thản nhiên nói:“Ngươi gấp cái gì? Chuyện này
Việt nhi đã nói qua với ta. Đều nói hắn nay cai quản Hương lâu, quen
thuộc thương mậu. Cũng cùng nhiều người Tây Vực và người Hồ giao tiếp.
Để hắn đi làm cái chức vụ kia, đi theo ngũ điện hạ học tập.”
Vương phu nhân vừa nghe thấy vẫn là ngũ điện hạ......
Lại càng không được .
Này không phải là nhóm người đối nghịch với thái tử sao chứ?
Nàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run, run run nói:“Nương,
đây, đây, đây còn ra thể thống gì. Trong nhà lòng người cũng không đồng
nhất, còn nói cái gì ‘gia hòa mọi sự hưng’?”
Lão phu nhân không
mềm không cứng chặn họng,“Thuận tâm tư của ngươi chính là tốt. Không
thuận tâm tư của ngươi chính là không đúng? Cái nhà này, ngươi lướn hay
ta lớn?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt nhíu mi, nhìn nàng một cái,“Phu nhân như thế nào như vậy thích ồn ào nói to như vậy? Lão tổ mẫu thích thanh tĩnh, ta đương nhiên muốn thả nhẹ cước bộ .”Vương phu nhân lại bị nàng làm cho tức nghẹn, làm tới làm lui, nàng ta lại trở thành người không hiểu quy củ.Lão phu nhân trợn mắt nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, ngươi lại muốn như thế nào?”Ngữ khí nhu hòa, lại cảnh cáo nàng chỉnh con thiêu thân làm gì.Tô Mạt cười hì hì nói:“Lão tổ mẫu, ta nghĩ tới một chuyện. Sắp tới đều phải tặng quà lễ cho tiên sinh rồi. Triệu tiên sinh đối ta cùng đại tỷ còn có nhị ca nữa phá lệ tốt. Chúng ta là muốn đi bái kiến tặng lễ .”Lão phu nhân gật gật đầu,“Như thế cũng phải. Chính là phụ thân ngươi......”Tô Mạt vội chạy tiến lên, uốn thắt lưng đấm bóp chân cho lão phu nhân, cười nói:“Lão tổ mẫu, có chút chuyện ấy như thế nào còn cần phụ thân đi theo? Chẳng lẽ nhị ca đều lớn như vậy rồi, còn không có thể đảm nhiệm sao? Lại nói, hắn không phải còn muốn đi vào Thị Mậu Tư sao? Đây cũng đều phải ra làm quan rồi.”Chuyện đó bởi vì còn chưa xác định cụ thể, cũng chưa nói là nhất định đi, cho nên Tô Việt chỉ cùng lão phu nhân nói qua như vậy.Nhưng là Vương phu nhân lại còn chưa biết, vừa nghe xong nhất thời tức giận sôi lên.Một người con vợ kế, không ngoan ngoãn ở nhà để ý gia vụ, còn muốn cái gì chức vị.Muốn cùng con nàng tranh cướp sao?Nàng ta luôn quên rằng trong mối quan hệ huynh đệ có thể hỗ trợ nâng đỡ nhau.Chỉ cảm thấy đều là địch nhân của nàng ta, đều sẽ tính kế nàng ta cùng con trai của nàn ta.Tức giận đến nỗi nàng ta bỗng nhiên nhảy dựng lên,“ Tô Việt này, là càng ngày càng vô pháp vô thiên. Cũng dám giấu diếm người lớn trong nàh đi tìm đường vươn lên, trong mắt còn có tổ mẫu phụ mẫu không nữa?”Lão phu nhân giương mi lên, thản nhiên nói:“Ngươi gấp cái gì? Chuyện này Việt nhi đã nói qua với ta. Đều nói hắn nay cai quản Hương lâu, quen thuộc thương mậu. Cũng cùng nhiều người Tây Vực và người Hồ giao tiếp. Để hắn đi làm cái chức vụ kia, đi theo ngũ điện hạ học tập.”Vương phu nhân vừa nghe thấy vẫn là ngũ điện hạ......Lại càng không được .Này không phải là nhóm người đối nghịch với thái tử sao chứ?Nàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người run run, run run nói:“Nương, đây, đây, đây còn ra thể thống gì. Trong nhà lòng người cũng không đồng nhất, còn nói cái gì ‘gia hòa mọi sự hưng’?”Lão phu nhân không mềm không cứng chặn họng,“Thuận tâm tư của ngươi chính là tốt. Không thuận tâm tư của ngươi chính là không đúng? Cái nhà này, ngươi lướn hay ta lớn?”