Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 1815
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1815Căn phòng dưới mặt đất mà Mục Nhiễm Tranh thuê.So với trạng thái chán nản mấy ngày trước, Phùng Khiêm như biến thành một người khác.“Đại gia ơi! Lần này chúng ta giàu to rồi!”Cho đến bây giờ, doanh thu phòng vé của bộ phim đã đạt được sáu trăm triệu, mà vốn đầu tư của bộ phim chỉ có ba mươi lăm triệu. Lúc trước họ tính sơ qua, nếu bộ phim này thu được một trăm năm mươi triệu thì họ mới có thể thu hồi vốn kiếm lời, bây giờ có thể nói là đã kiếm một món tiền lớn.“Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt với vợ tôi rồi! Ha ha ha!” Phùng Khiêm nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nhếch miệng lên.Mục Nhiễm Tranh vỗ bụng anh ta nhưng không cười to giống như anh ta.Không biết vì sao, dường như do trải qua nhiều chuyện nên Mục Nhiễm Tranh thật sự đã chín chắn hơn.Phùng Khiêm ngồi dậy vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúng ta kiếm được tiền rồi, cậu mau mua nhà đi, mua lại căn nhà trước kia ấy! Đừng sống ở căn phòng dưới mặt đất này nữa!”Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn nơi ở chật hẹp của mình, vì ở dưới mặt đất nên hai mươi bốn giờ căn phòng đều tối om, đôi khi còn rò nước, vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có chuột ghé thăm, còn gián thì khỏi phải nói.Ban đầu Mục Nhiễm Tranh cũng không quen chút nào, nhưng ở lâu cũng thành quen.“Bây giờ bảo tôi rời khỏi chỗ này tôi thực sự có chút không nỡ đấy.”“Cái chỗ tồi tàn này có gì mà không nỡ! Cậu lưu luyến chuột hay lưu luyến gián, hay lưu luyến nước thối nửa đêm nhỏ xuống?” Phùng Khiêm cười nói.Mục Nhiễm Tranh cũng phì cười, “Đây là nơi đồng cam cộng khổ cùng tôi, nó giúp tôi vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.”“Cậu thôi đi mau, cậu tưởng mình sắp trở thành tác giả à? Còn quãng thời gian tối tăm nhất nữa chứ? Văn vẻ quá đấy! Lập tức mua lại căn nhà trước kia đi!”Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi một cái thật mạnh, “Được!”Tất nhiên là anh muốn mua lại căn nhà trước kia, căn nhà Táo đã sống cùng anh bao lâu nay, khi dọn nhà anh nhìn căn nhà của mình rồi nói với Táo, tương lai có một ngày anh nhất định sẽ dùng tiền của mình mua lại căn nhà này.Mục Nhiễm Tranh dắt Táo đi đến biệt thự mình đã từng ở, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở cửa.Một người đi ngang qua nói cho anh biết, căn nhà này đã hơn nửa năm không có người ở.Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước khi anh bán nhà, đối phương còn nói sẽ vào ở ngay, cũng vì có thể vào ở ngay nên họ mới mua.Bởi vì muốn mua lại căn nhà nên Mục Nhiễm Tranh cần phải liên lạc với chủ nhà, thế là anh đến trung tâm quản lý bất động sản hỏi thăm thử xem.“Xin chào, cô có thể giúp tôi liên lạc với chủ nhà được không? Số điện thoại lúc trước của anh ta đã không gọi được nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng lịch sự.Nhân viên bất động sản nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của chủ nhà rồi đưa cho Mục Nhiễm Tranh.Khi nhìn thấy số điện thoại này, Mục Nhiễm Tranh lập tức sửng sốt.Đây là số điện thoại của Tô Lam.Chẳng lẽ Tô Lam mua nhà của anh?Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh giật mình.“Cảm ơn.” Lúc Mục Nhiễm Tranh đang định rời đi.
Chương 1815
Căn phòng dưới mặt đất mà Mục Nhiễm Tranh thuê.
So với trạng thái chán nản mấy ngày trước, Phùng Khiêm như biến thành một người khác.
“Đại gia ơi! Lần này chúng ta giàu to rồi!”
Cho đến bây giờ, doanh thu phòng vé của bộ phim đã đạt được sáu trăm triệu, mà vốn đầu tư của bộ phim chỉ có ba mươi lăm triệu. Lúc trước họ tính sơ qua, nếu bộ phim này thu được một trăm năm mươi triệu thì họ mới có thể thu hồi vốn kiếm lời, bây giờ có thể nói là đã kiếm một món tiền lớn.
“Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt với vợ tôi rồi! Ha ha ha!” Phùng Khiêm nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nhếch miệng lên.
Mục Nhiễm Tranh vỗ bụng anh ta nhưng không cười to giống như anh ta.
Không biết vì sao, dường như do trải qua nhiều chuyện nên Mục Nhiễm Tranh thật sự đã chín chắn hơn.
Phùng Khiêm ngồi dậy vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúng ta kiếm được tiền rồi, cậu mau mua nhà đi, mua lại căn nhà trước kia ấy! Đừng sống ở căn phòng dưới mặt đất này nữa!”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn nơi ở chật hẹp của mình, vì ở dưới mặt đất nên hai mươi bốn giờ căn phòng đều tối om, đôi khi còn rò nước, vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có chuột ghé thăm, còn gián thì khỏi phải nói.
Ban đầu Mục Nhiễm Tranh cũng không quen chút nào, nhưng ở lâu cũng thành quen.
“Bây giờ bảo tôi rời khỏi chỗ này tôi thực sự có chút không nỡ đấy.”
“Cái chỗ tồi tàn này có gì mà không nỡ! Cậu lưu luyến chuột hay lưu luyến gián, hay lưu luyến nước thối nửa đêm nhỏ xuống?” Phùng Khiêm cười nói.
Mục Nhiễm Tranh cũng phì cười, “Đây là nơi đồng cam cộng khổ cùng tôi, nó giúp tôi vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.”
“Cậu thôi đi mau, cậu tưởng mình sắp trở thành tác giả à? Còn quãng thời gian tối tăm nhất nữa chứ? Văn vẻ quá đấy! Lập tức mua lại căn nhà trước kia đi!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi một cái thật mạnh, “Được!”
Tất nhiên là anh muốn mua lại căn nhà trước kia, căn nhà Táo đã sống cùng anh bao lâu nay, khi dọn nhà anh nhìn căn nhà của mình rồi nói với Táo, tương lai có một ngày anh nhất định sẽ dùng tiền của mình mua lại căn nhà này.
Mục Nhiễm Tranh dắt Táo đi đến biệt thự mình đã từng ở, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở cửa.
Một người đi ngang qua nói cho anh biết, căn nhà này đã hơn nửa năm không có người ở.
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước khi anh bán nhà, đối phương còn nói sẽ vào ở ngay, cũng vì có thể vào ở ngay nên họ mới mua.
Bởi vì muốn mua lại căn nhà nên Mục Nhiễm Tranh cần phải liên lạc với chủ nhà, thế là anh đến trung tâm quản lý bất động sản hỏi thăm thử xem.
“Xin chào, cô có thể giúp tôi liên lạc với chủ nhà được không? Số điện thoại lúc trước của anh ta đã không gọi được nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng lịch sự.
Nhân viên bất động sản nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của chủ nhà rồi đưa cho Mục Nhiễm Tranh.
Khi nhìn thấy số điện thoại này, Mục Nhiễm Tranh lập tức sửng sốt.
Đây là số điện thoại của Tô Lam.
Chẳng lẽ Tô Lam mua nhà của anh?
Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh giật mình.
“Cảm ơn.” Lúc Mục Nhiễm Tranh đang định rời đi.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1815Căn phòng dưới mặt đất mà Mục Nhiễm Tranh thuê.So với trạng thái chán nản mấy ngày trước, Phùng Khiêm như biến thành một người khác.“Đại gia ơi! Lần này chúng ta giàu to rồi!”Cho đến bây giờ, doanh thu phòng vé của bộ phim đã đạt được sáu trăm triệu, mà vốn đầu tư của bộ phim chỉ có ba mươi lăm triệu. Lúc trước họ tính sơ qua, nếu bộ phim này thu được một trăm năm mươi triệu thì họ mới có thể thu hồi vốn kiếm lời, bây giờ có thể nói là đã kiếm một món tiền lớn.“Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt với vợ tôi rồi! Ha ha ha!” Phùng Khiêm nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nhếch miệng lên.Mục Nhiễm Tranh vỗ bụng anh ta nhưng không cười to giống như anh ta.Không biết vì sao, dường như do trải qua nhiều chuyện nên Mục Nhiễm Tranh thật sự đã chín chắn hơn.Phùng Khiêm ngồi dậy vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúng ta kiếm được tiền rồi, cậu mau mua nhà đi, mua lại căn nhà trước kia ấy! Đừng sống ở căn phòng dưới mặt đất này nữa!”Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn nơi ở chật hẹp của mình, vì ở dưới mặt đất nên hai mươi bốn giờ căn phòng đều tối om, đôi khi còn rò nước, vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có chuột ghé thăm, còn gián thì khỏi phải nói.Ban đầu Mục Nhiễm Tranh cũng không quen chút nào, nhưng ở lâu cũng thành quen.“Bây giờ bảo tôi rời khỏi chỗ này tôi thực sự có chút không nỡ đấy.”“Cái chỗ tồi tàn này có gì mà không nỡ! Cậu lưu luyến chuột hay lưu luyến gián, hay lưu luyến nước thối nửa đêm nhỏ xuống?” Phùng Khiêm cười nói.Mục Nhiễm Tranh cũng phì cười, “Đây là nơi đồng cam cộng khổ cùng tôi, nó giúp tôi vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.”“Cậu thôi đi mau, cậu tưởng mình sắp trở thành tác giả à? Còn quãng thời gian tối tăm nhất nữa chứ? Văn vẻ quá đấy! Lập tức mua lại căn nhà trước kia đi!”Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi một cái thật mạnh, “Được!”Tất nhiên là anh muốn mua lại căn nhà trước kia, căn nhà Táo đã sống cùng anh bao lâu nay, khi dọn nhà anh nhìn căn nhà của mình rồi nói với Táo, tương lai có một ngày anh nhất định sẽ dùng tiền của mình mua lại căn nhà này.Mục Nhiễm Tranh dắt Táo đi đến biệt thự mình đã từng ở, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở cửa.Một người đi ngang qua nói cho anh biết, căn nhà này đã hơn nửa năm không có người ở.Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước khi anh bán nhà, đối phương còn nói sẽ vào ở ngay, cũng vì có thể vào ở ngay nên họ mới mua.Bởi vì muốn mua lại căn nhà nên Mục Nhiễm Tranh cần phải liên lạc với chủ nhà, thế là anh đến trung tâm quản lý bất động sản hỏi thăm thử xem.“Xin chào, cô có thể giúp tôi liên lạc với chủ nhà được không? Số điện thoại lúc trước của anh ta đã không gọi được nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng lịch sự.Nhân viên bất động sản nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của chủ nhà rồi đưa cho Mục Nhiễm Tranh.Khi nhìn thấy số điện thoại này, Mục Nhiễm Tranh lập tức sửng sốt.Đây là số điện thoại của Tô Lam.Chẳng lẽ Tô Lam mua nhà của anh?Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh giật mình.“Cảm ơn.” Lúc Mục Nhiễm Tranh đang định rời đi.