Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 703: Ngươi tên Diệp lão nhân này!01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lệnh đại xá, nói không cần sao chép kinh thư nữa, hắn quả thực là muốn dập đầu tạ ơn trời phật.Mấy người vui mừng như điên ngồi xe xuất môn, Tô Mạt đắc ý nhìn nhị ca liếc mắt một cái,“Nhị ca, ta cứu ngươi đó.”Tô Việt liên tục thở dài,“Tiểu muội quá lợi hại. Nhị ca bội phục bội phục.”Hắn chế nhạo nàng, cười nói:“Muốn nửa đường thả ngươi xuống hay không?”Tô Mạt chu miệng, liếc mắt,“Mới không cần. Nhị điện hạ cũng sẽ đi.”Kết quả thời điểm sắp đến nhà Triệu tiên sinh, Lăng Nhược cưỡi ngựa đuổi theo.Tô Việt kêu người vội dừng xe lại.Lăng Nhược phi thân xuống ngựa,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia phải đi rồi.”“A? Nhanh như vậy?”Tô Mạt ngẩn người một chút, lập tức liền phi thân nhảy xuống xe ngựa, giống như con chim yến nhẹ nhàng bay lên ngựa, phóng ngựa bay như gió.Tô Việt cười, vẫn là để hắn nói trúng rồi.Hắn nói với Lăng Nhược:“Chờ tiểu thư làm xong việc, ngươi mang nàng đi tới nhà Triệu tiên sinh. Chúng ta chờ muội ấy ở đó.”Lăng Nhược đáp ứng, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.Đại tiểu thư nhìn bóng dáng các nàng, khe khẽ thở dài.Tô Việt cười nói với Tô Trung:“Đại quản gia, chúng ta cứ đi trước thôi. Tiểu thư sẽ trở về.”Tô Trung đương nhiên không nhiều lời, đánh xe đi.Chỉ nói Tô Mạt lấy áo choàng che mặt, thúc ngựa phi thật nhanh, đến Lâm Giang Vương phủ, cũng không tiến vào đại môn.Xem xét chuẩn cẩn thận bên ngoài tường có gốc liễu to, thả người nhảy xuống, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến.Sau đó lại là nhảy lên trên bờ tường, lại xoay người khẽ một cái, nhẹ nhàng như yến rơi xuống đất.Vừa mới rơi xuống đất, lập tức truyền đến thanh âm vỗ tay,“Hảo!”Một người lớn tiếng khen ngợi.Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Lưu Vân, bĩu môi,“Hắn đâu?”Lưu Vân hành xong lễ,“Gia đang thu thập hành lý. Tiểu thư tới chậm chút nữa thôi, gia sẽ đi mất rồi.”Tô Mạt không để ý tới hắn, đi nhanh về hướng phòng của Hoàng Phủ Cẩn.“Hoàng Phủ Cẩn, sao đi sớm vậy!”Vừa nói Tô Mạt vừa đẩy cửa đi vào, nhìn hắn đang đưa lưng về phía nàng thu thập bao hành lý, thì lao đến bên hắn.Khoảng cách từ cửa đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn là khoảng hơn một trượng.Hoàng Phủ Cẩn vội quay lại đón lấy thân thể mềm mại đang lao tới, nhíu mi nói:“Nếu nhào vào đụng trúng mép bàn, rồi bị đụng sứt răng. Đến lúc đó không biết ai khóc đâu.”
Lệnh đại xá, nói không cần sao chép kinh thư nữa, hắn quả thực là muốn dập đầu tạ ơn trời phật.
Mấy người vui mừng như điên ngồi xe xuất môn, Tô Mạt đắc ý nhìn nhị ca liếc mắt một cái,“Nhị ca, ta cứu ngươi đó.”
Tô Việt liên tục thở dài,“Tiểu muội quá lợi hại. Nhị ca bội phục bội phục.”
Hắn chế nhạo nàng, cười nói:“Muốn nửa đường thả ngươi xuống hay không?”
Tô Mạt chu miệng, liếc mắt,“Mới không cần. Nhị điện hạ cũng sẽ đi.”
Kết quả thời điểm sắp đến nhà Triệu tiên sinh, Lăng Nhược cưỡi ngựa đuổi theo.
Tô Việt kêu người vội dừng xe lại.
Lăng Nhược phi thân xuống ngựa,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia phải đi rồi.”
“A? Nhanh như vậy?”
Tô Mạt ngẩn người một chút, lập tức liền phi thân nhảy xuống xe ngựa,
giống như con chim yến nhẹ nhàng bay lên ngựa, phóng ngựa bay như gió.
Tô Việt cười, vẫn là để hắn nói trúng rồi.
Hắn nói với Lăng Nhược:“Chờ tiểu thư làm xong việc, ngươi mang nàng đi tới nhà Triệu tiên sinh. Chúng ta chờ muội ấy ở đó.”
Lăng Nhược đáp ứng, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Đại tiểu thư nhìn bóng dáng các nàng, khe khẽ thở dài.
Tô Việt cười nói với Tô Trung:“Đại quản gia, chúng ta cứ đi trước thôi. Tiểu thư sẽ trở về.”
Tô Trung đương nhiên không nhiều lời, đánh xe đi.
Chỉ nói Tô Mạt lấy áo choàng che mặt, thúc ngựa phi thật nhanh, đến Lâm Giang Vương phủ, cũng không tiến vào đại môn.
Xem xét chuẩn cẩn thận bên ngoài tường có gốc liễu to, thả người nhảy xuống, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến.
Sau đó lại là nhảy lên trên bờ tường, lại xoay người khẽ một cái, nhẹ nhàng như yến rơi xuống đất.
Vừa mới rơi xuống đất, lập tức truyền đến thanh âm vỗ tay,“Hảo!”
Một người lớn tiếng khen ngợi.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Lưu Vân, bĩu môi,“Hắn đâu?”
Lưu Vân hành xong lễ,“Gia đang thu thập hành lý. Tiểu thư tới chậm chút nữa thôi, gia sẽ đi mất rồi.”
Tô Mạt không để ý tới hắn, đi nhanh về hướng phòng của Hoàng Phủ Cẩn.
“Hoàng Phủ Cẩn, sao đi sớm vậy!”
Vừa nói Tô Mạt vừa đẩy cửa đi vào, nhìn hắn đang đưa lưng về phía nàng thu thập bao hành lý, thì lao đến bên hắn.
Khoảng cách từ cửa đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn là khoảng hơn một trượng.
Hoàng Phủ Cẩn vội quay lại đón lấy thân thể mềm mại đang lao tới, nhíu mi
nói:“Nếu nhào vào đụng trúng mép bàn, rồi bị đụng sứt răng. Đến lúc đó
không biết ai khóc đâu.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lệnh đại xá, nói không cần sao chép kinh thư nữa, hắn quả thực là muốn dập đầu tạ ơn trời phật.Mấy người vui mừng như điên ngồi xe xuất môn, Tô Mạt đắc ý nhìn nhị ca liếc mắt một cái,“Nhị ca, ta cứu ngươi đó.”Tô Việt liên tục thở dài,“Tiểu muội quá lợi hại. Nhị ca bội phục bội phục.”Hắn chế nhạo nàng, cười nói:“Muốn nửa đường thả ngươi xuống hay không?”Tô Mạt chu miệng, liếc mắt,“Mới không cần. Nhị điện hạ cũng sẽ đi.”Kết quả thời điểm sắp đến nhà Triệu tiên sinh, Lăng Nhược cưỡi ngựa đuổi theo.Tô Việt kêu người vội dừng xe lại.Lăng Nhược phi thân xuống ngựa,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia phải đi rồi.”“A? Nhanh như vậy?”Tô Mạt ngẩn người một chút, lập tức liền phi thân nhảy xuống xe ngựa, giống như con chim yến nhẹ nhàng bay lên ngựa, phóng ngựa bay như gió.Tô Việt cười, vẫn là để hắn nói trúng rồi.Hắn nói với Lăng Nhược:“Chờ tiểu thư làm xong việc, ngươi mang nàng đi tới nhà Triệu tiên sinh. Chúng ta chờ muội ấy ở đó.”Lăng Nhược đáp ứng, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.Đại tiểu thư nhìn bóng dáng các nàng, khe khẽ thở dài.Tô Việt cười nói với Tô Trung:“Đại quản gia, chúng ta cứ đi trước thôi. Tiểu thư sẽ trở về.”Tô Trung đương nhiên không nhiều lời, đánh xe đi.Chỉ nói Tô Mạt lấy áo choàng che mặt, thúc ngựa phi thật nhanh, đến Lâm Giang Vương phủ, cũng không tiến vào đại môn.Xem xét chuẩn cẩn thận bên ngoài tường có gốc liễu to, thả người nhảy xuống, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến.Sau đó lại là nhảy lên trên bờ tường, lại xoay người khẽ một cái, nhẹ nhàng như yến rơi xuống đất.Vừa mới rơi xuống đất, lập tức truyền đến thanh âm vỗ tay,“Hảo!”Một người lớn tiếng khen ngợi.Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Lưu Vân, bĩu môi,“Hắn đâu?”Lưu Vân hành xong lễ,“Gia đang thu thập hành lý. Tiểu thư tới chậm chút nữa thôi, gia sẽ đi mất rồi.”Tô Mạt không để ý tới hắn, đi nhanh về hướng phòng của Hoàng Phủ Cẩn.“Hoàng Phủ Cẩn, sao đi sớm vậy!”Vừa nói Tô Mạt vừa đẩy cửa đi vào, nhìn hắn đang đưa lưng về phía nàng thu thập bao hành lý, thì lao đến bên hắn.Khoảng cách từ cửa đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn là khoảng hơn một trượng.Hoàng Phủ Cẩn vội quay lại đón lấy thân thể mềm mại đang lao tới, nhíu mi nói:“Nếu nhào vào đụng trúng mép bàn, rồi bị đụng sứt răng. Đến lúc đó không biết ai khóc đâu.”