Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 746: Ngự tiền nữ hành tẩu -- tâm tư hoàng đế 07
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đi phân phó Kim Kết đi cùng thái giám xuất cung, nói cho Lăng Nhược, bảo nàng ấy đưa vài loại rượu tới đây.Nàng phải làm cho Lăng Nhược có thể ra vào thành thạo, nếu không chính là bẻ gẫy một bên cánh của nàng.Tin tức là quan trọng nhất.Hoàng đế ở chính sảnh ngồi xuống trên giường La Hán, đánh giá một chút, cách bài trí vẫn giữ nguyên như trong cung trước.Giản lược thực dụng, mộc mạc lịch sự tao nhã.Nhưng là có chút khác ......Ánh mắt của hắn do dự một vòng, phát hiện nguyên nhân, bởi vì đều là nữ hài tử, cả tòa sân viện cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà mềm mại phát sáng lên.Đầu mùa xuân hàng năm, vẫn là xuân hàn se lạnh, cái lạnh vẫn nồng đậm.Nàng lại có thể đem cái lành lạnh đó có thêm vài phần ấm áp.Màu sắc ấm áp của màn trướng, đèn cung đình, rèm cửa......Liền ngay cả mấy chậu hoa cỏ trên bàn cũng đan xen hài hòa, trang trọng thanh lịch, nhưng cũng xinh đẹp nhu hòa.Thực thích hợp với con người nàng.Trong vẻ xinh đẹp đáng yêu lại có một cái tâm chính trực, không lỗ mãng, nàng chính là cho hắn cảm giác như thế.Xem như nàng làm cho người ta thấy nhân cách đặc thù của nàng.“Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho bổn công chúa!”Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu gào của thập tam công chúa, thậm chí có cả tiếng roi quất chát chát từng tiếng nghe rõ.Hoàng đế biểu tình vốn thoải mái lập tức trầm xuống, nhìn Tiền cô cô liếc mắt một cái,“ Quy củ chốn hậu cung có phải càng ngày càng thái quá hay không?”Hậu cung luôn là hoàng quý phi quản, hoàng đế chỉ qua quýt hỏi thăm mà thôi.Hôm nay thế nhưng lại nói ra lời này, Tiền cô cô vội hỏi:“Bệ hạ, thập tam công chúa cùng Tô tiểu thư vốn chính là tiểu oan gia cãi nhau ầm ĩ, không có gì trở ngại, chỉ là đùa giỡn thôi. Nô tỳ xin đi xem một chút.”Tiền cô cô nói xong, bước chân nhanh nhẹn mà cẩn trọng rời đi, ra cửa thấy Hoàng Phủ Kha mang theo một bang tiểu thái giám tiểu cung nữ, đang ở bên ngoài kia quất vào cây hồng mai.Những ngọn roi quất vào gốc thân mai khiến từng nụ từng rớt xuống, rơi rụng lả tả.Tiền cô cô vội hỏi:“Thập tam công chúa, bệ hạ ở đây!”Hoàng Phủ Kha vừa nghe càng đến khí ,“Phụ hoàng...... Phụ hoàng một chút cũng không thương ta nữa. Vì sao lại đi thương nữ nhi nàh người khác a!”Tiền cô cô vội khuyên giải nàng, Hoàng Phủ Kha tiếp tục quất đánh gốc cây mai, đúng lúc Tô Mạt nghe thấy đi ra xem, một gốc cây mai đang yên đang lành bị thành như vậy, nhất thời đau lòng không đành lòng.
Tô Mạt đi phân phó Kim Kết đi cùng thái giám xuất cung, nói cho Lăng Nhược, bảo nàng ấy đưa vài loại rượu tới đây.
Nàng phải làm cho Lăng Nhược có thể ra vào thành thạo, nếu không chính là bẻ gẫy một bên cánh của nàng.
Tin tức là quan trọng nhất.
Hoàng đế ở chính sảnh ngồi xuống trên giường La Hán, đánh giá một chút, cách bài trí vẫn giữ nguyên như trong cung trước.
Giản lược thực dụng, mộc mạc lịch sự tao nhã.
Nhưng là có chút khác ......
Ánh mắt của hắn do dự một vòng, phát hiện nguyên nhân, bởi vì đều là nữ hài tử, cả tòa sân viện cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà mềm mại phát
sáng lên.
Đầu mùa xuân hàng năm, vẫn là xuân hàn se lạnh, cái lạnh vẫn nồng đậm.
Nàng lại có thể đem cái lành lạnh đó có thêm vài phần ấm áp.
Màu sắc ấm áp của màn trướng, đèn cung đình, rèm cửa......
Liền ngay cả mấy chậu hoa cỏ trên bàn cũng đan xen hài hòa, trang trọng thanh lịch, nhưng cũng xinh đẹp nhu hòa.
Thực thích hợp với con người nàng.
Trong vẻ xinh đẹp đáng yêu lại có một cái tâm chính trực, không lỗ mãng, nàng chính là cho hắn cảm giác như thế.
Xem như nàng làm cho người ta thấy nhân cách đặc thù của nàng.
“Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho bổn công chúa!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu gào của thập tam công chúa, thậm chí có cả tiếng roi quất chát chát từng tiếng nghe rõ.
Hoàng đế biểu tình vốn thoải mái lập tức trầm xuống, nhìn Tiền cô cô liếc mắt một cái,“ Quy củ chốn hậu cung có phải càng ngày càng thái quá hay
không?”
Hậu cung luôn là hoàng quý phi quản, hoàng đế chỉ qua quýt hỏi thăm mà thôi.
Hôm nay thế nhưng lại nói ra lời này, Tiền cô cô vội hỏi:“Bệ hạ, thập tam
công chúa cùng Tô tiểu thư vốn chính là tiểu oan gia cãi nhau ầm ĩ,
không có gì trở ngại, chỉ là đùa giỡn thôi. Nô tỳ xin đi xem một chút.”
Tiền cô cô nói xong, bước chân nhanh nhẹn mà cẩn trọng rời đi, ra cửa thấy
Hoàng Phủ Kha mang theo một bang tiểu thái giám tiểu cung nữ, đang ở bên ngoài kia quất vào cây hồng mai.
Những ngọn roi quất vào gốc thân mai khiến từng nụ từng rớt xuống, rơi rụng lả tả.
Tiền cô cô vội hỏi:“Thập tam công chúa, bệ hạ ở đây!”
Hoàng Phủ Kha vừa nghe càng đến khí ,“Phụ hoàng...... Phụ hoàng một chút cũng không thương ta nữa. Vì sao lại đi thương nữ nhi nàh người khác a!”
Tiền cô cô vội khuyên giải nàng, Hoàng Phủ Kha tiếp tục quất đánh gốc cây
mai, đúng lúc Tô Mạt nghe thấy đi ra xem, một gốc cây mai đang yên đang
lành bị thành như vậy, nhất thời đau lòng không đành lòng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đi phân phó Kim Kết đi cùng thái giám xuất cung, nói cho Lăng Nhược, bảo nàng ấy đưa vài loại rượu tới đây.Nàng phải làm cho Lăng Nhược có thể ra vào thành thạo, nếu không chính là bẻ gẫy một bên cánh của nàng.Tin tức là quan trọng nhất.Hoàng đế ở chính sảnh ngồi xuống trên giường La Hán, đánh giá một chút, cách bài trí vẫn giữ nguyên như trong cung trước.Giản lược thực dụng, mộc mạc lịch sự tao nhã.Nhưng là có chút khác ......Ánh mắt của hắn do dự một vòng, phát hiện nguyên nhân, bởi vì đều là nữ hài tử, cả tòa sân viện cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng mà mềm mại phát sáng lên.Đầu mùa xuân hàng năm, vẫn là xuân hàn se lạnh, cái lạnh vẫn nồng đậm.Nàng lại có thể đem cái lành lạnh đó có thêm vài phần ấm áp.Màu sắc ấm áp của màn trướng, đèn cung đình, rèm cửa......Liền ngay cả mấy chậu hoa cỏ trên bàn cũng đan xen hài hòa, trang trọng thanh lịch, nhưng cũng xinh đẹp nhu hòa.Thực thích hợp với con người nàng.Trong vẻ xinh đẹp đáng yêu lại có một cái tâm chính trực, không lỗ mãng, nàng chính là cho hắn cảm giác như thế.Xem như nàng làm cho người ta thấy nhân cách đặc thù của nàng.“Tô Mạt, ngươi lăn ra đây cho bổn công chúa!”Bên ngoài truyền đến thanh âm kêu gào của thập tam công chúa, thậm chí có cả tiếng roi quất chát chát từng tiếng nghe rõ.Hoàng đế biểu tình vốn thoải mái lập tức trầm xuống, nhìn Tiền cô cô liếc mắt một cái,“ Quy củ chốn hậu cung có phải càng ngày càng thái quá hay không?”Hậu cung luôn là hoàng quý phi quản, hoàng đế chỉ qua quýt hỏi thăm mà thôi.Hôm nay thế nhưng lại nói ra lời này, Tiền cô cô vội hỏi:“Bệ hạ, thập tam công chúa cùng Tô tiểu thư vốn chính là tiểu oan gia cãi nhau ầm ĩ, không có gì trở ngại, chỉ là đùa giỡn thôi. Nô tỳ xin đi xem một chút.”Tiền cô cô nói xong, bước chân nhanh nhẹn mà cẩn trọng rời đi, ra cửa thấy Hoàng Phủ Kha mang theo một bang tiểu thái giám tiểu cung nữ, đang ở bên ngoài kia quất vào cây hồng mai.Những ngọn roi quất vào gốc thân mai khiến từng nụ từng rớt xuống, rơi rụng lả tả.Tiền cô cô vội hỏi:“Thập tam công chúa, bệ hạ ở đây!”Hoàng Phủ Kha vừa nghe càng đến khí ,“Phụ hoàng...... Phụ hoàng một chút cũng không thương ta nữa. Vì sao lại đi thương nữ nhi nàh người khác a!”Tiền cô cô vội khuyên giải nàng, Hoàng Phủ Kha tiếp tục quất đánh gốc cây mai, đúng lúc Tô Mạt nghe thấy đi ra xem, một gốc cây mai đang yên đang lành bị thành như vậy, nhất thời đau lòng không đành lòng.