Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 757: Kế hoạch thương nghiệp -- huynh đệ ra tay 06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Miễn cho người ta nói Tô Việt đi cửa sau.Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng,“Ngươi làm sao mà biết?”Tô Mạt bật cười, trò trẻ con, còn muốn lừa nàng sao nổi chứ?Tuy rằng thịnh truyền là hộ bộ Thị Lang làm chủ giám khảo, nhưng đó là ba ngày sau, nếu đã tổ chức sớm vào hôm nay, đương nhiên quan chủ khảo chân chính chủ phải là hắn rồi.Chỉ sợ, về sau những người này không thể không có quan hệ đến kế hoạch mở rộng nguồn tài chính thu vào.Coi như là người của hắn .Không biết hoàng đế có phải có ý tứ này hay không, cố ý để ngũ hoàng tử tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình?Ý tưởng này khiến nàng giật mình.Có hoàng đế nào sẽ cố ý chế tạo phiền toái cho thái tử chứ?Có hoàng đế lại không thích chính đảng, kéo bè kết phái chứ.Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều chăng.Dù sao bọn họ ai làm hoàng đế cũng không quan hệ tới nàng, cũng không phải Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt thấy những người đó đều nhìn qua đây, dứt khoát ném đi cái mũ che mặt.Nhìn thấy những người đó hít vào một trận lãnh khí, thậm chí có cả tiếng huýt sáo vang lên.Kim Kết tức giận đến nỗi banh quai hàm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.Lăng Nhược vẻ mặt bình tĩnh.Tô Mạt cũng không để ý, dù sao nàng hiện nay cũng khác với những tiểu thư khuê các, nếu dám đứng trước đám đông công khai sự ái mộ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, lại được hoàng đế ban cho chức ngự tiền nữ hành tẩu.Thì đó có thể công khai xuất đầu lộ diện. Ở ngự tiền cùng các đại thần giao tiếp là chuyện thường.Giống như vậy đến xem cuộc thi tuyển chọn này cũng không có gì quá đáng.Đám người này rất nhiều người đã nghe sự tích về nàng nhưng lại chưa gặp qua người. Cho nên đều hận không thể bổ nhào qua nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là một nữ hài tử như thế nào.Tin vỉa hè, có hơn phân nửa là khinh bỉ nàng, còn có một nửa là ủng hộ nàng.Phe thích nàng nói nàng có trí tuệ lại hào phóng, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ mềm mại dịu dàng, thiên chân tự nhiên.Phe chán ghét nàng thì nói nàng lấy lòng mọi người, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, bại hoại môn phong, liên lụy danh dự Lâm Giang vương.Bọn họ thậm chí đang đợi, Lâm Giang vương Hoàng Phủ Cẩn sau khi hồi kinh, nghe được lời nói dõng dạc của Tô Mạt sẽ tới cửa đạp đại môn Tô gia, cảnh cáo nàng đừng có mà có ý đồ với hắn làm gì.Đồng thời có ít người hiểu rõ mối quan hệ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, xuất phát từ tâm tư nào đó, tự nhiên cũng gia nhập vào trong đội ngũ bọn họ, hết sức bôi nhọ gièm pha.

Miễn cho người ta nói Tô Việt đi cửa sau.

Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng,“Ngươi làm sao mà biết?”

Tô Mạt bật cười, trò trẻ con, còn muốn lừa nàng sao nổi chứ?

Tuy rằng thịnh truyền là hộ bộ Thị Lang làm chủ giám khảo, nhưng đó là ba
ngày sau, nếu đã tổ chức sớm vào hôm nay, đương nhiên quan chủ khảo chân chính chủ phải là hắn rồi.

Chỉ sợ, về sau những người này không thể không có quan hệ đến kế hoạch mở rộng nguồn tài chính thu vào.

Coi như là người của hắn .

Không biết hoàng đế có phải có ý tứ này hay không, cố ý để ngũ hoàng tử tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình?

Ý tưởng này khiến nàng giật mình.

Có hoàng đế nào sẽ cố ý chế tạo phiền toái cho thái tử chứ?

Có hoàng đế lại không thích chính đảng, kéo bè kết phái chứ.

Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều chăng.

Dù sao bọn họ ai làm hoàng đế cũng không quan hệ tới nàng, cũng không phải Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Mạt thấy những người đó đều nhìn qua đây, dứt khoát ném đi cái mũ che mặt.

Nhìn thấy những người đó hít vào một trận lãnh khí, thậm chí có cả tiếng huýt sáo vang lên.

Kim Kết tức giận đến nỗi banh quai hàm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Lăng Nhược vẻ mặt bình tĩnh.

Tô Mạt cũng không để ý, dù sao nàng hiện nay cũng khác với những tiểu thư
khuê các, nếu dám đứng trước đám đông công khai sự ái mộ của nàng với
Hoàng Phủ Cẩn, lại được hoàng đế ban cho chức ngự tiền nữ hành tẩu.

Thì đó có thể công khai xuất đầu lộ diện. Ở ngự tiền cùng các đại thần giao tiếp là chuyện thường.

Giống như vậy đến xem cuộc thi tuyển chọn này cũng không có gì quá đáng.

Đám người này rất nhiều người đã nghe sự tích về nàng nhưng lại chưa gặp
qua người. Cho nên đều hận không thể bổ nhào qua nhìn cho rõ ràng, rốt
cuộc là một nữ hài tử như thế nào.

Tin vỉa hè, có hơn phân nửa là khinh bỉ nàng, còn có một nửa là ủng hộ nàng.

Phe thích nàng nói nàng có trí tuệ lại hào phóng, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ mềm mại dịu dàng, thiên chân tự nhiên.

Phe chán ghét nàng thì nói nàng lấy lòng mọi người, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, bại hoại môn phong, liên lụy danh dự Lâm Giang vương.

Bọn họ thậm chí đang đợi, Lâm Giang vương Hoàng Phủ Cẩn sau khi hồi kinh,
nghe được lời nói dõng dạc của Tô Mạt sẽ tới cửa đạp đại môn Tô gia,
cảnh cáo nàng đừng có mà có ý đồ với hắn làm gì.

Đồng thời có ít
người hiểu rõ mối quan hệ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, xuất phát từ tâm
tư nào đó, tự nhiên cũng gia nhập vào trong đội ngũ bọn họ, hết sức bôi
nhọ gièm pha.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Miễn cho người ta nói Tô Việt đi cửa sau.Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng,“Ngươi làm sao mà biết?”Tô Mạt bật cười, trò trẻ con, còn muốn lừa nàng sao nổi chứ?Tuy rằng thịnh truyền là hộ bộ Thị Lang làm chủ giám khảo, nhưng đó là ba ngày sau, nếu đã tổ chức sớm vào hôm nay, đương nhiên quan chủ khảo chân chính chủ phải là hắn rồi.Chỉ sợ, về sau những người này không thể không có quan hệ đến kế hoạch mở rộng nguồn tài chính thu vào.Coi như là người của hắn .Không biết hoàng đế có phải có ý tứ này hay không, cố ý để ngũ hoàng tử tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình?Ý tưởng này khiến nàng giật mình.Có hoàng đế nào sẽ cố ý chế tạo phiền toái cho thái tử chứ?Có hoàng đế lại không thích chính đảng, kéo bè kết phái chứ.Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều chăng.Dù sao bọn họ ai làm hoàng đế cũng không quan hệ tới nàng, cũng không phải Hoàng Phủ Cẩn.Tô Mạt thấy những người đó đều nhìn qua đây, dứt khoát ném đi cái mũ che mặt.Nhìn thấy những người đó hít vào một trận lãnh khí, thậm chí có cả tiếng huýt sáo vang lên.Kim Kết tức giận đến nỗi banh quai hàm hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.Lăng Nhược vẻ mặt bình tĩnh.Tô Mạt cũng không để ý, dù sao nàng hiện nay cũng khác với những tiểu thư khuê các, nếu dám đứng trước đám đông công khai sự ái mộ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, lại được hoàng đế ban cho chức ngự tiền nữ hành tẩu.Thì đó có thể công khai xuất đầu lộ diện. Ở ngự tiền cùng các đại thần giao tiếp là chuyện thường.Giống như vậy đến xem cuộc thi tuyển chọn này cũng không có gì quá đáng.Đám người này rất nhiều người đã nghe sự tích về nàng nhưng lại chưa gặp qua người. Cho nên đều hận không thể bổ nhào qua nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là một nữ hài tử như thế nào.Tin vỉa hè, có hơn phân nửa là khinh bỉ nàng, còn có một nửa là ủng hộ nàng.Phe thích nàng nói nàng có trí tuệ lại hào phóng, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ mềm mại dịu dàng, thiên chân tự nhiên.Phe chán ghét nàng thì nói nàng lấy lòng mọi người, nói nàng không tuân thủ nữ tắc, bại hoại môn phong, liên lụy danh dự Lâm Giang vương.Bọn họ thậm chí đang đợi, Lâm Giang vương Hoàng Phủ Cẩn sau khi hồi kinh, nghe được lời nói dõng dạc của Tô Mạt sẽ tới cửa đạp đại môn Tô gia, cảnh cáo nàng đừng có mà có ý đồ với hắn làm gì.Đồng thời có ít người hiểu rõ mối quan hệ của nàng với Hoàng Phủ Cẩn, xuất phát từ tâm tư nào đó, tự nhiên cũng gia nhập vào trong đội ngũ bọn họ, hết sức bôi nhọ gièm pha.

Chương 757: Kế hoạch thương nghiệp -- huynh đệ ra tay 06