Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 771: Luyện thành “Bất đảo ông” *– nha đầu đó nói rất đúng 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngoại công tuổi lớn hơn nhiều so với hoàng đế, ngoại công vẫn hoàn hảo.Vậy nếu ngoại công ra đi thì sao?Phụ hoàng còn có thể cảm động và nhớ nhung Tống gia sao?Hiện tại hắn là cảm kích tình nghĩa ngoại công năm đó bồi hắn nam chinh bắc chiến.Đối với cậu lại không có.Cậu tuy rằng quý vì tả tướng, nhưng lời nói kai nói rất hay, đối với nhóm khoa cử sĩ tử thanh liêm mà nói, chọn ra một tể tướng có thể tùy tiện chọn được, nhưng cả triều nếu muốn có một vị đại tướng có dũng có mưu văn võ toàn tài, lại trăm năm khó gặp.Nói cách khác, triều đình không thiếu thừa tướng, tự kiểm điểm trong lòng, lục bộ, nhân tài đông đúc.Nhưng ngoại công chỉ có một.Tể tướng phải có, tướng quân lại khó cầu.Hắn phải tận dụng lúc ngoại công còn ở trên trần thế này, làm mọi cách để phụ hoàng quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.“Tuyên nhi, loại ý tưởng này, phải làm nó thối nát trong bụng ngươi. Đừng nói với bất luận kẻ nào. Ngay cả cậu ngươi, Tô Trì đều không được. Ngươi chỉ có thể mọi chuyện dựa theo tâm tư của bệ hạ, theo lợi ích của bệ hạ, của Đại Chu làm xuất phát điểm. Làm một thái tử thật tốt.”Lời nói của Tống lão gia tử nói ra rất thấm thía.Thái tử cả giận:“Ngoại công, ta biết a. Ta vẫn cũng vẫn làm như vậy. Nhưng ngươi có biết phụ hoàng ta, hắn có đôi khi thực không có đạo lý. Lại thay đổi thất thường, hỉ giận tùy tính. Ta là con của hắn, còn không phải gần vua như gần cọp , cùng với các địa thần bên ngoài không khác gì mấy. Còn nữa, hắn đa nghi như vậy, cho dù ta phụng hắn thần. Hắn ngược lại sẽ hoài nghi ta lcó phải đang mưu đồ gây rối hay không .”Tống lão phu nhân vẫy hắn đi qua, ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi đáng thương của ta, tội cho ngươi.”Nàng trừng mắt với lão gia tử,“Ngươi cái lão nhân tử kia, nghĩ bậy bạ cái gì đâu. Không chịu thay Tuyên nhi mà ngẫm nghĩ.”Tống lão gia tử thở dài, liếc bọn họ một cái,“Phụ nữ thì biết cái gì. Ta từ nhỏ giao tiếp cùng hắn, thời điểm hắn mặc quần yếm ta đã ở bên cạnh hắn. Hắn có cái gì tâm nhãn gì ta sẽ không biết sao? Ta khi nào thì có thể đấu qua hắn? Nếu có thể đấu qua hắn, năm đó ta chính là hoàng phu......”Hắn phanh kịp thời không nói tiếp nữa lại bắt đầu giả bộ ngủ gà ngủ gật.Tống lão phu nhân vừa nghe thấy, điều này không ổn rồi, nàng căm tức nhìn hắn,“Được a, ta như thế nào không biết ngươi vẫn đối với tiên hoàng hậu nhớ mãi không quên ?”Thái tử mồ hôi lạnh , đây là cái tình huống gì chứ?Bất quá những chuyện xưa trước kia hắn cũng được nghe nói bóng nói gió, cũng biết được một ít, năm đó nữ đế là một nữ nhân khuyanh quốc khuynh thành.

Ngoại công tuổi lớn hơn nhiều so với hoàng đế, ngoại công vẫn hoàn hảo.

Vậy nếu ngoại công ra đi thì sao?

Phụ hoàng còn có thể cảm động và nhớ nhung Tống gia sao?

Hiện tại hắn là cảm kích tình nghĩa ngoại công năm đó bồi hắn nam chinh bắc chiến.

Đối với cậu lại không có.

Cậu tuy rằng quý vì tả tướng, nhưng lời nói kai nói rất hay, đối với nhóm
khoa cử sĩ tử thanh liêm mà nói, chọn ra một tể tướng có thể tùy tiện
chọn được, nhưng cả triều nếu muốn có một vị đại tướng có dũng có mưu
văn võ toàn tài, lại trăm năm khó gặp.

Nói cách khác, triều đình không thiếu thừa tướng, tự kiểm điểm trong lòng, lục bộ, nhân tài đông đúc.

Nhưng ngoại công chỉ có một.

Tể tướng phải có, tướng quân lại khó cầu.

Hắn phải tận dụng lúc ngoại công còn ở trên trần thế này, làm mọi cách để
phụ hoàng quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.

“Tuyên
nhi, loại ý tưởng này, phải làm nó thối nát trong bụng ngươi. Đừng nói
với bất luận kẻ nào. Ngay cả cậu ngươi, Tô Trì đều không được. Ngươi chỉ có thể mọi chuyện dựa theo tâm tư của bệ hạ, theo lợi ích của bệ hạ,
của Đại Chu làm xuất phát điểm. Làm một thái tử thật tốt.”

Lời nói của Tống lão gia tử nói ra rất thấm thía.

Thái tử cả giận:“Ngoại công, ta biết a. Ta vẫn cũng vẫn làm như vậy. Nhưng
ngươi có biết phụ hoàng ta, hắn có đôi khi thực không có đạo lý. Lại
thay đổi thất thường, hỉ giận tùy tính. Ta là con của hắn, còn không
phải gần vua như gần cọp , cùng với các địa thần bên ngoài không khác gì mấy. Còn nữa, hắn đa nghi như vậy, cho dù ta phụng hắn thần. Hắn ngược
lại sẽ hoài nghi ta lcó phải đang mưu đồ gây rối hay không .”

Tống lão phu nhân vẫy hắn đi qua, ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi đáng thương của ta, tội cho ngươi.”

Nàng trừng mắt với lão gia tử,“Ngươi cái lão nhân tử kia, nghĩ bậy bạ cái gì đâu. Không chịu thay Tuyên nhi mà ngẫm nghĩ.”

Tống lão gia tử thở dài, liếc bọn họ một cái,“Phụ nữ thì biết cái gì. Ta từ
nhỏ giao tiếp cùng hắn, thời điểm hắn mặc quần yếm ta đã ở bên cạnh hắn. Hắn có cái gì tâm nhãn gì ta sẽ không biết sao? Ta khi nào thì có thể
đấu qua hắn? Nếu có thể đấu qua hắn, năm đó ta chính là hoàng phu......”

Hắn phanh kịp thời không nói tiếp nữa lại bắt đầu giả bộ ngủ gà ngủ gật.

Tống lão phu nhân vừa nghe thấy, điều này không ổn rồi, nàng căm tức nhìn
hắn,“Được a, ta như thế nào không biết ngươi vẫn đối với tiên hoàng hậu
nhớ mãi không quên ?”

Thái tử mồ hôi lạnh , đây là cái tình huống gì chứ?

Bất quá những chuyện xưa trước kia hắn cũng được nghe nói bóng nói gió,
cũng biết được một ít, năm đó nữ đế là một nữ nhân khuyanh quốc khuynh
thành.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngoại công tuổi lớn hơn nhiều so với hoàng đế, ngoại công vẫn hoàn hảo.Vậy nếu ngoại công ra đi thì sao?Phụ hoàng còn có thể cảm động và nhớ nhung Tống gia sao?Hiện tại hắn là cảm kích tình nghĩa ngoại công năm đó bồi hắn nam chinh bắc chiến.Đối với cậu lại không có.Cậu tuy rằng quý vì tả tướng, nhưng lời nói kai nói rất hay, đối với nhóm khoa cử sĩ tử thanh liêm mà nói, chọn ra một tể tướng có thể tùy tiện chọn được, nhưng cả triều nếu muốn có một vị đại tướng có dũng có mưu văn võ toàn tài, lại trăm năm khó gặp.Nói cách khác, triều đình không thiếu thừa tướng, tự kiểm điểm trong lòng, lục bộ, nhân tài đông đúc.Nhưng ngoại công chỉ có một.Tể tướng phải có, tướng quân lại khó cầu.Hắn phải tận dụng lúc ngoại công còn ở trên trần thế này, làm mọi cách để phụ hoàng quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn.“Tuyên nhi, loại ý tưởng này, phải làm nó thối nát trong bụng ngươi. Đừng nói với bất luận kẻ nào. Ngay cả cậu ngươi, Tô Trì đều không được. Ngươi chỉ có thể mọi chuyện dựa theo tâm tư của bệ hạ, theo lợi ích của bệ hạ, của Đại Chu làm xuất phát điểm. Làm một thái tử thật tốt.”Lời nói của Tống lão gia tử nói ra rất thấm thía.Thái tử cả giận:“Ngoại công, ta biết a. Ta vẫn cũng vẫn làm như vậy. Nhưng ngươi có biết phụ hoàng ta, hắn có đôi khi thực không có đạo lý. Lại thay đổi thất thường, hỉ giận tùy tính. Ta là con của hắn, còn không phải gần vua như gần cọp , cùng với các địa thần bên ngoài không khác gì mấy. Còn nữa, hắn đa nghi như vậy, cho dù ta phụng hắn thần. Hắn ngược lại sẽ hoài nghi ta lcó phải đang mưu đồ gây rối hay không .”Tống lão phu nhân vẫy hắn đi qua, ôm hắn một phen,“ Tuyên nhi đáng thương của ta, tội cho ngươi.”Nàng trừng mắt với lão gia tử,“Ngươi cái lão nhân tử kia, nghĩ bậy bạ cái gì đâu. Không chịu thay Tuyên nhi mà ngẫm nghĩ.”Tống lão gia tử thở dài, liếc bọn họ một cái,“Phụ nữ thì biết cái gì. Ta từ nhỏ giao tiếp cùng hắn, thời điểm hắn mặc quần yếm ta đã ở bên cạnh hắn. Hắn có cái gì tâm nhãn gì ta sẽ không biết sao? Ta khi nào thì có thể đấu qua hắn? Nếu có thể đấu qua hắn, năm đó ta chính là hoàng phu......”Hắn phanh kịp thời không nói tiếp nữa lại bắt đầu giả bộ ngủ gà ngủ gật.Tống lão phu nhân vừa nghe thấy, điều này không ổn rồi, nàng căm tức nhìn hắn,“Được a, ta như thế nào không biết ngươi vẫn đối với tiên hoàng hậu nhớ mãi không quên ?”Thái tử mồ hôi lạnh , đây là cái tình huống gì chứ?Bất quá những chuyện xưa trước kia hắn cũng được nghe nói bóng nói gió, cũng biết được một ít, năm đó nữ đế là một nữ nhân khuyanh quốc khuynh thành.

Chương 771: Luyện thành “Bất đảo ông” *– nha đầu đó nói rất đúng 03