Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 776: Cận thủy lầu gác-- bọn họ đều uống nhầm thuốc rồi sao ?03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cả tòa phòng bên trong lạnh lẽo, cho dù có chậu than cũng không thể hoàn toàn cải thiện.Nhưng vừa tiền vào phòng, Tô Mạt vẫn phải đem áo khoác hồ cừu cởi ra, bên trong mặc dù có mặc áo bông, nhưng cũng vẫn lạnh buốt.May mắn còn mặc hai tầng nội y giữ ấm, còn đan hai tay áo thật dài phủ đến nơi cổ tay.Tiền cô cô cảm giác thư phòng đã ấm áp lên, lại sai người truyền một phần thức ăn trước, kêu Tô Mạt dùng trước ở phòng trong.Bởi vì là Tiền cô cô an bài, Tô Mạt cũng không khách khí, nếu không để cho thời điểm làm công bụng cô lỗ kêu vậy có thể rất xấu hổ .Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Mạt liền ở phạm vi mình có thể tự do đi lại ngắm nghía, làm quen một chút.Nàng có thói quen cho nắm trong tay toàn cục, nhưng hiện tại nàng không biết hoàng đế vào đấy là có ý tứ gì.Đại Chu trước nay không có tiền lệ nữ tử làm quan.Mà nàng tuy rằng là ngự tiền nữ hành tẩu, hoàng đế cũng không có rõ ràng cấp cho nàng chức vị phẩm giai.Cho nên không chỉ là cả triều văn võ đang đoán, chính Tô Mạt cũng đang đoán.Tiền cô cô luôn luôn lẳng lặng quan sát Tô Mạt.Không thấy hiện lên trên mặt nàng biểu tình thụ sủng nhược kinh.Cũng không có nhìn thấy vẻ mặt đắc ý.Càng không thấy tư thế kiêu căng vênh váo tự đắc.Tương phản, nàng trước sau như một, lạnh nhạt bình thản, hai tròng mắt trong suốt như nước, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tự ti không siểm nịnh.Tiền cô cô cảm thấy nha đầu kia là bản thân ở chốn thâm cung mấy năm nay, người đầu tiên gặp được còn tuổi nhỏ mà có tâm lực định lực hơn người như vậy.Có thể làm cho bệ hạ cẩn thận đối đãi như vậy, hơn nữa thái độ thực tôn trọng.Không xem nàng như đứa nhỏ, thậm chí không đem nàng xem thành nữ tử.Xem như người ưu tú trong vài thập niên qua.Tiền cô cô mỉm cười,“Tô tiểu thư, nơi này có phó tự, ngươi tới nhìn xem đi.”Tô Mạt tiến lên, thấy trên bàn thả một bộ tự, câu thơ thực thông tục, không có gì khúc chiết.Nhưng là tiếng thông tục, hồi ức quá khứ, biểu đạt lòng trung thành.Phía dưới nhưng không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), không biết ai viết .“Bệ hạ giá lâm!”Thái giám từ bên ngoài đưa tin tiếng nói cao nhọn, hoàng đế mặc triều phục ngũ trảo kim long, trái phải có thái tử cùng ngũ hoàng tử hầu giá.Đi theo phía sau là Lưu Ngọc và một đoàn thái giám cung tì. Hộ giá đi cùng.Tô Mạt vội hành lễ.Hoàng đế thoạt nhìn tâm tình không tệ, nâng tay,“Miễn lễ.”
Cả tòa phòng bên trong lạnh lẽo, cho dù có chậu than cũng không thể hoàn toàn cải thiện.
Nhưng vừa tiền vào phòng, Tô Mạt vẫn phải đem áo khoác hồ cừu cởi ra, bên trong mặc dù có mặc áo bông, nhưng cũng vẫn lạnh buốt.
May mắn còn mặc hai tầng nội y giữ ấm, còn đan hai tay áo thật dài phủ đến nơi cổ tay.
Tiền cô cô cảm giác thư phòng đã ấm áp lên, lại sai người truyền một phần thức ăn trước, kêu Tô Mạt dùng trước ở phòng trong.
Bởi vì là Tiền cô cô an bài, Tô Mạt cũng không khách khí, nếu không để cho
thời điểm làm công bụng cô lỗ kêu vậy có thể rất xấu hổ .
Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Mạt liền ở phạm vi mình có thể tự do đi lại ngắm nghía, làm quen một chút.
Nàng có thói quen cho nắm trong tay toàn cục, nhưng hiện tại nàng không biết hoàng đế vào đấy là có ý tứ gì.
Đại Chu trước nay không có tiền lệ nữ tử làm quan.
Mà nàng tuy rằng là ngự tiền nữ hành tẩu, hoàng đế cũng không có rõ ràng cấp cho nàng chức vị phẩm giai.
Cho nên không chỉ là cả triều văn võ đang đoán, chính Tô Mạt cũng đang đoán.
Tiền cô cô luôn luôn lẳng lặng quan sát Tô Mạt.
Không thấy hiện lên trên mặt nàng biểu tình thụ sủng nhược kinh.
Cũng không có nhìn thấy vẻ mặt đắc ý.
Càng không thấy tư thế kiêu căng vênh váo tự đắc.
Tương phản, nàng trước sau như một, lạnh nhạt bình thản, hai tròng mắt trong
suốt như nước, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tự ti không siểm
nịnh.
Tiền cô cô cảm thấy nha đầu kia là bản thân ở chốn thâm
cung mấy năm nay, người đầu tiên gặp được còn tuổi nhỏ mà có tâm lực
định lực hơn người như vậy.
Có thể làm cho bệ hạ cẩn thận đối đãi như vậy, hơn nữa thái độ thực tôn trọng.
Không xem nàng như đứa nhỏ, thậm chí không đem nàng xem thành nữ tử.
Xem như người ưu tú trong vài thập niên qua.
Tiền cô cô mỉm cười,“Tô tiểu thư, nơi này có phó tự, ngươi tới nhìn xem đi.”
Tô Mạt tiến lên, thấy trên bàn thả một bộ tự, câu thơ thực thông tục, không có gì khúc chiết.
Nhưng là tiếng thông tục, hồi ức quá khứ, biểu đạt lòng trung thành.
Phía dưới nhưng không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), không biết ai viết .
“Bệ hạ giá lâm!”
Thái giám từ bên ngoài đưa tin tiếng nói cao nhọn, hoàng đế mặc triều phục
ngũ trảo kim long, trái phải có thái tử cùng ngũ hoàng tử hầu giá.
Đi theo phía sau là Lưu Ngọc và một đoàn thái giám cung tì. Hộ giá đi cùng.
Tô Mạt vội hành lễ.
Hoàng đế thoạt nhìn tâm tình không tệ, nâng tay,“Miễn lễ.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cả tòa phòng bên trong lạnh lẽo, cho dù có chậu than cũng không thể hoàn toàn cải thiện.Nhưng vừa tiền vào phòng, Tô Mạt vẫn phải đem áo khoác hồ cừu cởi ra, bên trong mặc dù có mặc áo bông, nhưng cũng vẫn lạnh buốt.May mắn còn mặc hai tầng nội y giữ ấm, còn đan hai tay áo thật dài phủ đến nơi cổ tay.Tiền cô cô cảm giác thư phòng đã ấm áp lên, lại sai người truyền một phần thức ăn trước, kêu Tô Mạt dùng trước ở phòng trong.Bởi vì là Tiền cô cô an bài, Tô Mạt cũng không khách khí, nếu không để cho thời điểm làm công bụng cô lỗ kêu vậy có thể rất xấu hổ .Dùng xong đồ ăn sáng, Tô Mạt liền ở phạm vi mình có thể tự do đi lại ngắm nghía, làm quen một chút.Nàng có thói quen cho nắm trong tay toàn cục, nhưng hiện tại nàng không biết hoàng đế vào đấy là có ý tứ gì.Đại Chu trước nay không có tiền lệ nữ tử làm quan.Mà nàng tuy rằng là ngự tiền nữ hành tẩu, hoàng đế cũng không có rõ ràng cấp cho nàng chức vị phẩm giai.Cho nên không chỉ là cả triều văn võ đang đoán, chính Tô Mạt cũng đang đoán.Tiền cô cô luôn luôn lẳng lặng quan sát Tô Mạt.Không thấy hiện lên trên mặt nàng biểu tình thụ sủng nhược kinh.Cũng không có nhìn thấy vẻ mặt đắc ý.Càng không thấy tư thế kiêu căng vênh váo tự đắc.Tương phản, nàng trước sau như một, lạnh nhạt bình thản, hai tròng mắt trong suốt như nước, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tự ti không siểm nịnh.Tiền cô cô cảm thấy nha đầu kia là bản thân ở chốn thâm cung mấy năm nay, người đầu tiên gặp được còn tuổi nhỏ mà có tâm lực định lực hơn người như vậy.Có thể làm cho bệ hạ cẩn thận đối đãi như vậy, hơn nữa thái độ thực tôn trọng.Không xem nàng như đứa nhỏ, thậm chí không đem nàng xem thành nữ tử.Xem như người ưu tú trong vài thập niên qua.Tiền cô cô mỉm cười,“Tô tiểu thư, nơi này có phó tự, ngươi tới nhìn xem đi.”Tô Mạt tiến lên, thấy trên bàn thả một bộ tự, câu thơ thực thông tục, không có gì khúc chiết.Nhưng là tiếng thông tục, hồi ức quá khứ, biểu đạt lòng trung thành.Phía dưới nhưng không có lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ), không biết ai viết .“Bệ hạ giá lâm!”Thái giám từ bên ngoài đưa tin tiếng nói cao nhọn, hoàng đế mặc triều phục ngũ trảo kim long, trái phải có thái tử cùng ngũ hoàng tử hầu giá.Đi theo phía sau là Lưu Ngọc và một đoàn thái giám cung tì. Hộ giá đi cùng.Tô Mạt vội hành lễ.Hoàng đế thoạt nhìn tâm tình không tệ, nâng tay,“Miễn lễ.”