Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 781: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này hoàng đế đã lật xem được mấy bản, đều là liếc vài cái liền ném, cuối cùng cầm trong tay một bài đọc kĩ càng.Mấy người thấy hắn mi tâm nhăn lại thành chữ “ Xuyên”, vẻ mặt ngưng trọng, đều không dám ra tiếng.Thái tử đảo mắt qua một cái, đúng lúc nhìn thấy một chữ “ Tô”, nghĩ có thể lọt vào trong 10 người giỏi, đương nhiên là Tô Việt .Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác,“Bài thi này ngươi xem qua?”Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Nhi thần đã xem qua. Tô Việt có quan điểm mới mẻ độc đáo, đối với việc cải thiện tình hình chung tài chính, nhi thần cảm thấy có vài biện pháp không tệ.”Thái tử âm thầm xiết chặt nắm tay, Tô Việt này, nhìn bộ dáng này, Hoàng Phủ Giác là muốn hết lòng giới thiệu.Thị MậuTư chính là bước bắt đầu, về sau còn chưa xác định được đâu.Hoàng Phủ Giác trước đây tuy rằng được sủng ái, hoàng đế phi thường chiếu cố đối với hắn cùng Lương phi.Nhưng nhà mẹ đẻ của Lương phi căn bản không có thế lực gì lớn, bất quá là ỷ vào tướng mạo xinh đẹp mềm mại đáng yêu, khiến phụ hoàng yêu thích.Mà Hoàng Phủ Giác từ nhỏ ỷ vào được phụ hoàng sủng ái, cũng giỏi về việc ban chút ít ơn huệ cho người khác.Khiến cho một ít triều thần đối hắn nảy sinh vài phần kính trọng.Nếu không, hắn dựa vào cái gì để so sánh với mình?Thái tử lại nhìn về phía Tô Mạt, Tô Việt đương nhiên là nghe lời của nàng ta.Mà nàng ta thì sao?Hắn giương mi lên, nghe hoàng đế nói:“Thái tử, ngươi tới nhìn xem.”Thái tử tiến lên, hoàng đế lại đem bài thi đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt vội chuyển cho thái tử.Có đôi khi cái loại hoàng gia uy nghiêm cùng quy củ này chính là từ chỗ rườm rà cùng lãng phí biểu hiện ra ngoài .Đưa có một tấu chương cũng phải vài người chuyền qua tay nhau mới được, để biểu hiện hoàng đế cao cao tại thượng.Thái tử lướt nhẹ xem sơ qua, cả kinh nói:“Phụ hoàng, Tô Việt nói muốn nới lỏng những quy định hạn chế của thương nghiệp, buông lỏng quốc sách trọng nông ức thương? Còn muốn lấy thương dưỡng nông? Phụ hoàng, đây......”Nhiều năm như vậy, hoàng đế căn cơ đã vững như bàn thạch, ai cũng đừng nghĩ buông lỏng nửa phần.Mà hắn chế định ra quốc sách càng không ai dám chê trách phê bình, chỉ có thể không chút do dự chấp hành.Tô Việt cũng dám cả gan như thế làm loạn, hơn nữa Hoàng Phủ Giác thế nhưng còn nói hay!Thái tử quả thực là không thể chịu đựng được .Hắn nói:“Phụ hoàng, thương nhân lãi nặng, thấy lợi là ham, vì theo đuổi ích lợi tiền tài, thường thường không từ thủ đoạn. Nếu quá mức thả lỏng, sợ rằng không phải người lương thiện.”

Lúc này hoàng đế đã lật xem được mấy bản, đều là liếc vài cái liền ném, cuối cùng cầm trong tay một bài đọc kĩ càng.

Mấy người thấy hắn mi tâm nhăn lại thành chữ “ Xuyên”, vẻ mặt ngưng trọng, đều không dám ra tiếng.

Thái tử đảo mắt qua một cái, đúng lúc nhìn thấy một chữ “ Tô”, nghĩ có thể lọt vào trong 10 người giỏi, đương nhiên là Tô Việt .

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác,“Bài thi này ngươi xem qua?”

Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Nhi thần đã xem qua. Tô Việt có quan điểm mới mẻ độc
đáo, đối với việc cải thiện tình hình chung tài chính, nhi thần cảm thấy có vài biện pháp không tệ.”

Thái tử âm thầm xiết chặt nắm tay, Tô Việt này, nhìn bộ dáng này, Hoàng Phủ Giác là muốn hết lòng giới thiệu.

Thị MậuTư chính là bước bắt đầu, về sau còn chưa xác định được đâu.

Hoàng Phủ Giác trước đây tuy rằng được sủng ái, hoàng đế phi thường chiếu cố đối với hắn cùng Lương phi.

Nhưng nhà mẹ đẻ của Lương phi căn bản không có thế lực gì lớn, bất quá là ỷ
vào tướng mạo xinh đẹp mềm mại đáng yêu, khiến phụ hoàng yêu thích.

Mà Hoàng Phủ Giác từ nhỏ ỷ vào được phụ hoàng sủng ái, cũng giỏi về việc ban chút ít ơn huệ cho người khác.

Khiến cho một ít triều thần đối hắn nảy sinh vài phần kính trọng.

Nếu không, hắn dựa vào cái gì để so sánh với mình?

Thái tử lại nhìn về phía Tô Mạt, Tô Việt đương nhiên là nghe lời của nàng ta.

Mà nàng ta thì sao?

Hắn giương mi lên, nghe hoàng đế nói:“Thái tử, ngươi tới nhìn xem.”

Thái tử tiến lên, hoàng đế lại đem bài thi đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt vội chuyển cho thái tử.

Có đôi khi cái loại hoàng gia uy nghiêm cùng quy củ này chính là từ chỗ rườm rà cùng lãng phí biểu hiện ra ngoài .

Đưa có một tấu chương cũng phải vài người chuyền qua tay nhau mới được, để biểu hiện hoàng đế cao cao tại thượng.

Thái tử lướt nhẹ xem sơ qua, cả kinh nói:“Phụ hoàng, Tô Việt nói muốn nới
lỏng những quy định hạn chế của thương nghiệp, buông lỏng quốc sách
trọng nông ức thương? Còn muốn lấy thương dưỡng nông? Phụ hoàng,
đây......”

Nhiều năm như vậy, hoàng đế căn cơ đã vững như bàn thạch, ai cũng đừng nghĩ buông lỏng nửa phần.

Mà hắn chế định ra quốc sách càng không ai dám chê trách phê bình, chỉ có thể không chút do dự chấp hành.

Tô Việt cũng dám cả gan như thế làm loạn, hơn nữa Hoàng Phủ Giác thế nhưng còn nói hay!

Thái tử quả thực là không thể chịu đựng được .

Hắn nói:“Phụ hoàng, thương nhân lãi nặng, thấy lợi là ham, vì theo đuổi ích lợi tiền tài, thường thường không từ thủ đoạn. Nếu quá mức thả lỏng, sợ rằng không phải người lương thiện.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này hoàng đế đã lật xem được mấy bản, đều là liếc vài cái liền ném, cuối cùng cầm trong tay một bài đọc kĩ càng.Mấy người thấy hắn mi tâm nhăn lại thành chữ “ Xuyên”, vẻ mặt ngưng trọng, đều không dám ra tiếng.Thái tử đảo mắt qua một cái, đúng lúc nhìn thấy một chữ “ Tô”, nghĩ có thể lọt vào trong 10 người giỏi, đương nhiên là Tô Việt .Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Giác,“Bài thi này ngươi xem qua?”Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Nhi thần đã xem qua. Tô Việt có quan điểm mới mẻ độc đáo, đối với việc cải thiện tình hình chung tài chính, nhi thần cảm thấy có vài biện pháp không tệ.”Thái tử âm thầm xiết chặt nắm tay, Tô Việt này, nhìn bộ dáng này, Hoàng Phủ Giác là muốn hết lòng giới thiệu.Thị MậuTư chính là bước bắt đầu, về sau còn chưa xác định được đâu.Hoàng Phủ Giác trước đây tuy rằng được sủng ái, hoàng đế phi thường chiếu cố đối với hắn cùng Lương phi.Nhưng nhà mẹ đẻ của Lương phi căn bản không có thế lực gì lớn, bất quá là ỷ vào tướng mạo xinh đẹp mềm mại đáng yêu, khiến phụ hoàng yêu thích.Mà Hoàng Phủ Giác từ nhỏ ỷ vào được phụ hoàng sủng ái, cũng giỏi về việc ban chút ít ơn huệ cho người khác.Khiến cho một ít triều thần đối hắn nảy sinh vài phần kính trọng.Nếu không, hắn dựa vào cái gì để so sánh với mình?Thái tử lại nhìn về phía Tô Mạt, Tô Việt đương nhiên là nghe lời của nàng ta.Mà nàng ta thì sao?Hắn giương mi lên, nghe hoàng đế nói:“Thái tử, ngươi tới nhìn xem.”Thái tử tiến lên, hoàng đế lại đem bài thi đưa cho Tô Mạt, Tô Mạt vội chuyển cho thái tử.Có đôi khi cái loại hoàng gia uy nghiêm cùng quy củ này chính là từ chỗ rườm rà cùng lãng phí biểu hiện ra ngoài .Đưa có một tấu chương cũng phải vài người chuyền qua tay nhau mới được, để biểu hiện hoàng đế cao cao tại thượng.Thái tử lướt nhẹ xem sơ qua, cả kinh nói:“Phụ hoàng, Tô Việt nói muốn nới lỏng những quy định hạn chế của thương nghiệp, buông lỏng quốc sách trọng nông ức thương? Còn muốn lấy thương dưỡng nông? Phụ hoàng, đây......”Nhiều năm như vậy, hoàng đế căn cơ đã vững như bàn thạch, ai cũng đừng nghĩ buông lỏng nửa phần.Mà hắn chế định ra quốc sách càng không ai dám chê trách phê bình, chỉ có thể không chút do dự chấp hành.Tô Việt cũng dám cả gan như thế làm loạn, hơn nữa Hoàng Phủ Giác thế nhưng còn nói hay!Thái tử quả thực là không thể chịu đựng được .Hắn nói:“Phụ hoàng, thương nhân lãi nặng, thấy lợi là ham, vì theo đuổi ích lợi tiền tài, thường thường không từ thủ đoạn. Nếu quá mức thả lỏng, sợ rằng không phải người lương thiện.”

Chương 781: Trai cò tranh chấp – không bận tâm 02