Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 789: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng phiền muốn chết khi bị bọn họ dụng tâm kín đáo tiếp cận nàng như vậy. Nếu hắn không trở lại, nàng đều đã có chút không biết phải như thế nào để ứng phó, chẳng lẽ với trở mặt, để bọn họ khỏi mắc công giả vờ thân mật với nàng như vậy?Lại tựa hồ như thất lễ!Hoàng Phủ Cẩn mặt mày rùng mình, hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:“Ta nếu trở về muộn chút nữa......”Bọn họ có thể làm quá đáng hơn không?Hắn ôm nàng, nhún mũi chân một chút, liền nhảy lên lưng tia chớp, hai chân kẹp một cái, phi ngựa như bay.Tô Mạt ở hắn trong lòng xoay vẹo động đậy,“Hoàng Phủ Cẩn, ta phải về nhà . Đều hơn mười ngày rồi, ta mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, ta đã lâu không được gặp tổ mẫu phụ thân cùng đại tỷ .”Đã lâu -- có thể lâu bằng hắn sao?Hắn từ năm trước đã phải đi bắc, nhảy qua một năm, chính là hai năm cũng chưa gặp được nàng !Hắn có chút vô lại vừa nhớ nhung nàng như điên, nhưng cũng ngượng ngùng nói không ra lời. Chỉ biết mím môi im lặng, đem nàng ôm vững vàng vào trong ngực, thúc ngựa lao vùn vụt.Nhận được nàng thay hoàng đế thảo ra thủ dụ, lúc ấy hắn rất là kinh hãi, trực giác thấy không ổn.Hoàng đế khẳng định lại đang đùa giỡn âm mưu gì đó.Hắn lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ trở về gấp, nếu không phải tia chớp là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể chịu đựng nổi, sớm đã mệt chết.Hắn không nghĩ tới hoàng đế lại bỉ ổi như vậy, lại thừa dịp hắn rời khỏi kinh thành đi bán mạng kêuTô Mạt tiến cung.Quả thực...... Rất khiến người ta không thể chịu được!Nếu hắn đã tính kế như vậy thì chính mình cũng không dùng nể tình, trực tiếp đem người đi là đúng nhất.Dù sao hắn đã nói công khai rồi, hôn sự của Mạt nhi phải để chính nàng làm chủ, hoàng đế đừng mong nhúng tay vào!Hơn nữa hắn chờ không nổi nữa rồi, cho dù không thành thân, hắn cũng muốn đính hôn trước.Mới vừa rồi tuy rằng tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn chú ý tới thái độ của thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đối với nàng.Hắn tuy rằng là người lạnh lùng, không giỏi nói hay, nhưng trong lòng càng nhạy cảm.Hắn có thể cảm giác được, ý đồ của hai người kia đối với nàng.Hắn chưa bao giờ phát hiện ra bản thân lại là một người bá đạo ích kỷ như vậy, nhưng hắn khống chế không được.Hắn không muốn lại chờ đợi, lại nhẫn nhịn nữa !Tô Mạt thấy hắn cứ phăng phăng nhắm thẳng bên ngoài hoàng thành phi như bay, nghĩ rằng hắn muốn đi Lâm Giang Vương phủ, suy nghĩ chút thấy cũng được.

Nàng phiền muốn
chết khi bị bọn họ dụng tâm kín đáo tiếp cận nàng như vậy. Nếu hắn không trở lại, nàng đều đã có chút không biết phải như thế nào để ứng phó,
chẳng lẽ với trở mặt, để bọn họ khỏi mắc công giả vờ thân mật với nàng
như vậy?

Lại tựa hồ như thất lễ!

Hoàng Phủ Cẩn mặt mày rùng mình, hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:“Ta nếu trở về muộn chút nữa......”

Bọn họ có thể làm quá đáng hơn không?

Hắn ôm nàng, nhún mũi chân một chút, liền nhảy lên lưng tia chớp, hai chân kẹp một cái, phi ngựa như bay.

Tô Mạt ở hắn trong lòng xoay vẹo động đậy,“Hoàng Phủ Cẩn, ta phải về nhà . Đều hơn mười ngày rồi, ta mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, ta đã lâu
không được gặp tổ mẫu phụ thân cùng đại tỷ .”

Đã lâu -- có thể lâu bằng hắn sao?

Hắn từ năm trước đã phải đi bắc, nhảy qua một năm, chính là hai năm cũng chưa gặp được nàng !

Hắn có chút vô lại vừa nhớ nhung nàng như điên, nhưng cũng ngượng ngùng nói không ra lời. Chỉ biết mím môi im lặng, đem nàng ôm vững vàng vào trong ngực, thúc ngựa lao vùn vụt.

Nhận được nàng thay hoàng đế thảo ra thủ dụ, lúc ấy hắn rất là kinh hãi, trực giác thấy không ổn.

Hoàng đế khẳng định lại đang đùa giỡn âm mưu gì đó.

Hắn lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ trở về gấp, nếu không phải tia chớp
là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể chịu đựng nổi,
sớm đã mệt chết.

Hắn không nghĩ tới hoàng đế lại bỉ ổi như vậy, lại thừa dịp hắn rời khỏi kinh thành đi bán mạng kêuTô Mạt tiến cung.

Quả thực...... Rất khiến người ta không thể chịu được!

Nếu hắn đã tính kế như vậy thì chính mình cũng không dùng nể tình, trực tiếp đem người đi là đúng nhất.

Dù sao hắn đã nói công khai rồi, hôn sự của Mạt nhi phải để chính nàng làm chủ, hoàng đế đừng mong nhúng tay vào!

Hơn nữa hắn chờ không nổi nữa rồi, cho dù không thành thân, hắn cũng muốn đính hôn trước.

Mới vừa rồi tuy rằng tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn chú ý tới thái độ của thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đối với nàng.

Hắn tuy rằng là người lạnh lùng, không giỏi nói hay, nhưng trong lòng càng nhạy cảm.

Hắn có thể cảm giác được, ý đồ của hai người kia đối với nàng.

Hắn chưa bao giờ phát hiện ra bản thân lại là một người bá đạo ích kỷ như vậy, nhưng hắn khống chế không được.

Hắn không muốn lại chờ đợi, lại nhẫn nhịn nữa !

Tô Mạt thấy hắn cứ phăng phăng nhắm thẳng bên ngoài hoàng thành phi như
bay, nghĩ rằng hắn muốn đi Lâm Giang Vương phủ, suy nghĩ chút thấy cũng
được.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng phiền muốn chết khi bị bọn họ dụng tâm kín đáo tiếp cận nàng như vậy. Nếu hắn không trở lại, nàng đều đã có chút không biết phải như thế nào để ứng phó, chẳng lẽ với trở mặt, để bọn họ khỏi mắc công giả vờ thân mật với nàng như vậy?Lại tựa hồ như thất lễ!Hoàng Phủ Cẩn mặt mày rùng mình, hừ một tiếng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói:“Ta nếu trở về muộn chút nữa......”Bọn họ có thể làm quá đáng hơn không?Hắn ôm nàng, nhún mũi chân một chút, liền nhảy lên lưng tia chớp, hai chân kẹp một cái, phi ngựa như bay.Tô Mạt ở hắn trong lòng xoay vẹo động đậy,“Hoàng Phủ Cẩn, ta phải về nhà . Đều hơn mười ngày rồi, ta mới được nghỉ hai ngày cuối tuần, ta đã lâu không được gặp tổ mẫu phụ thân cùng đại tỷ .”Đã lâu -- có thể lâu bằng hắn sao?Hắn từ năm trước đã phải đi bắc, nhảy qua một năm, chính là hai năm cũng chưa gặp được nàng !Hắn có chút vô lại vừa nhớ nhung nàng như điên, nhưng cũng ngượng ngùng nói không ra lời. Chỉ biết mím môi im lặng, đem nàng ôm vững vàng vào trong ngực, thúc ngựa lao vùn vụt.Nhận được nàng thay hoàng đế thảo ra thủ dụ, lúc ấy hắn rất là kinh hãi, trực giác thấy không ổn.Hoàng đế khẳng định lại đang đùa giỡn âm mưu gì đó.Hắn lập tức ngày đêm không ngừng nghỉ trở về gấp, nếu không phải tia chớp là Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể chịu đựng nổi, sớm đã mệt chết.Hắn không nghĩ tới hoàng đế lại bỉ ổi như vậy, lại thừa dịp hắn rời khỏi kinh thành đi bán mạng kêuTô Mạt tiến cung.Quả thực...... Rất khiến người ta không thể chịu được!Nếu hắn đã tính kế như vậy thì chính mình cũng không dùng nể tình, trực tiếp đem người đi là đúng nhất.Dù sao hắn đã nói công khai rồi, hôn sự của Mạt nhi phải để chính nàng làm chủ, hoàng đế đừng mong nhúng tay vào!Hơn nữa hắn chờ không nổi nữa rồi, cho dù không thành thân, hắn cũng muốn đính hôn trước.Mới vừa rồi tuy rằng tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn chú ý tới thái độ của thái tử cùng Hoàng Phủ Giác đối với nàng.Hắn tuy rằng là người lạnh lùng, không giỏi nói hay, nhưng trong lòng càng nhạy cảm.Hắn có thể cảm giác được, ý đồ của hai người kia đối với nàng.Hắn chưa bao giờ phát hiện ra bản thân lại là một người bá đạo ích kỷ như vậy, nhưng hắn khống chế không được.Hắn không muốn lại chờ đợi, lại nhẫn nhịn nữa !Tô Mạt thấy hắn cứ phăng phăng nhắm thẳng bên ngoài hoàng thành phi như bay, nghĩ rằng hắn muốn đi Lâm Giang Vương phủ, suy nghĩ chút thấy cũng được.

Chương 789: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 03