Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 796: Tình cảm nồng nàn tha thiết – chàng biết! 10
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trong đầu có điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bệnh nặng không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu phi cũng không chịu để cho hắn biết.Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......Ngực hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió lạnh, chậm rãi, không có gì phập phồng, tựa hồ cũng không biểu lộ cảm tình gì.Nhưng dòng nước lặng chảy sâu, tình cảm thâm trầm kia trong hắn đã học được cách che giấu, không phải cố ý, đã thành bản năng.Ngay cả bản thân cũng bị gạt.Giống như chính mình cũng thấy không sao hết, từ nhỏ bản thân đã sống trên sự đau khổ cho đến hiện tại.Bị lạnh nhạt khinh bỉ, bị đối xử ghẻ lạnh, đều là bởi vì chính mình không có mẫu phi chiếu cố.Tô Mạt nghĩ hắn là người vậy mẫn cảm trí tuệ như thế, lứa tuổi biết ghi nhớ những sự tình càng sớm hơn, nghĩ đến hắn sớm đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương yêu, lại đối lập với tình hình bản thân kiếp trước được ba mẹ yêu chiều, ông nội cưng chiều, chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một loại tình cảm thương tiếc, vẫn muốn luôn bảo hộ hắn, che chở hắn.Giống như là thấy được một chú chó nhỏ vậy, tình mẫu tử lan tràn.Ngay khi nhìn thấy biểu tình cùng cảnh ngộ cuả Hoàng Phủ Cẩn như vậy, thời điểm để nàng có loại nỗi lòng này, đầu óc của nàng như ngừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn ôm chặt hắn, an ủi hắn.Nàng đem mặt dán chặt tại ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kiên cố trầm ổn của hắn, ôn nhu nói:“Cho nên, thiệt nhiều sự tình, chuyện cũ năm xưa, ngươi cũng không biết đúng không?”
Tô Mạt trong đầu có
điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên
hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .
Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.
Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bệnh nặng không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu
phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”
Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.
Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.
Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe
chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu
phi cũng không chịu để cho hắn biết.
Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.
Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......
Ngực hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió
lạnh, chậm rãi, không có gì phập phồng, tựa hồ cũng không biểu lộ cảm
tình gì.
Nhưng dòng nước lặng chảy sâu, tình cảm thâm trầm kia trong hắn đã học được cách che giấu, không phải cố ý, đã thành bản năng.
Ngay cả bản thân cũng bị gạt.
Giống như chính mình cũng thấy không sao hết, từ nhỏ bản thân đã sống trên sự đau khổ cho đến hiện tại.
Bị lạnh nhạt khinh bỉ, bị đối xử ghẻ lạnh, đều là bởi vì chính mình không có mẫu phi chiếu cố.
Tô Mạt nghĩ hắn là người vậy mẫn cảm trí tuệ như thế, lứa tuổi biết ghi
nhớ những sự tình càng sớm hơn, nghĩ đến hắn sớm đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương yêu, lại đối lập với tình hình bản thân kiếp
trước được ba mẹ yêu chiều, ông nội cưng chiều, chỉ cảm thấy trong lòng
lộ ra một loại tình cảm thương tiếc, vẫn muốn luôn bảo hộ hắn, che chở
hắn.
Giống như là thấy được một chú chó nhỏ vậy, tình mẫu tử lan tràn.
Ngay khi nhìn thấy biểu tình cùng cảnh ngộ cuả Hoàng Phủ Cẩn như vậy, thời
điểm để nàng có loại nỗi lòng này, đầu óc của nàng như ngừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn ôm chặt hắn, an ủi hắn.
Nàng
đem mặt dán chặt tại ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kiên cố trầm ổn
của hắn, ôn nhu nói:“Cho nên, thiệt nhiều sự tình, chuyện cũ năm xưa,
ngươi cũng không biết đúng không?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trong đầu có điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bệnh nặng không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu phi cũng không chịu để cho hắn biết.Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......Ngực hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió lạnh, chậm rãi, không có gì phập phồng, tựa hồ cũng không biểu lộ cảm tình gì.Nhưng dòng nước lặng chảy sâu, tình cảm thâm trầm kia trong hắn đã học được cách che giấu, không phải cố ý, đã thành bản năng.Ngay cả bản thân cũng bị gạt.Giống như chính mình cũng thấy không sao hết, từ nhỏ bản thân đã sống trên sự đau khổ cho đến hiện tại.Bị lạnh nhạt khinh bỉ, bị đối xử ghẻ lạnh, đều là bởi vì chính mình không có mẫu phi chiếu cố.Tô Mạt nghĩ hắn là người vậy mẫn cảm trí tuệ như thế, lứa tuổi biết ghi nhớ những sự tình càng sớm hơn, nghĩ đến hắn sớm đã mất đi mẫu thân, phụ thân lại không thương yêu, lại đối lập với tình hình bản thân kiếp trước được ba mẹ yêu chiều, ông nội cưng chiều, chỉ cảm thấy trong lòng lộ ra một loại tình cảm thương tiếc, vẫn muốn luôn bảo hộ hắn, che chở hắn.Giống như là thấy được một chú chó nhỏ vậy, tình mẫu tử lan tràn.Ngay khi nhìn thấy biểu tình cùng cảnh ngộ cuả Hoàng Phủ Cẩn như vậy, thời điểm để nàng có loại nỗi lòng này, đầu óc của nàng như ngừng lại, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ muốn ôm chặt hắn, an ủi hắn.Nàng đem mặt dán chặt tại ngực hắn, nghe được tiếng tim đập kiên cố trầm ổn của hắn, ôn nhu nói:“Cho nên, thiệt nhiều sự tình, chuyện cũ năm xưa, ngươi cũng không biết đúng không?”