Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 818: Nha đầu đã lớn, nên đính hôn rồi.[ nhất ]
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi nhìn nàng một cái, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái,“Ngươi còn muốn đi quận Vương phủ không? Nếu muốn đi thì ta sẽ trở về trễ hơn chút.”Tô Mạt ngẩn ra, không nghĩ tới Tô Hinh Nhi cũng sẽ suy nghĩ cho người khác.Nếu mình đi tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn thăm Diệp công công, ít nhất cũng mất mấy canh giờ, Tô Hinh Nhi tối nay trở về trễ một tý, cũng sẽ không lộ rõ là nàng về nhà quá trễ.Nàng mỉm cười, nói:“Tam tỷ tỷ không cần phải quản ta, vẫn là về trước đi, ngày mai lại đến, muộn quá trời sẽ lạnh.”Tô Hinh Nhi ừ một tiếng, lại nhìn Tô Mạt một cái, bộ dáng như có vẻ muốn nói lại thôi.Tô Mạt hơi suy nghĩ, xoay người nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Tĩnh điện hạ, ngươi đi về trước được không. Ngày mai ta sẽ đi thăm Diệp công công?”Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nhìn ra bộ dáng Tô Hinh Nhi có chuyện muốn cùng Tô Mạt, tuy rằng rất muốn dẫn nàng đi quận Vương phủ chơi, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của nàng.Dù sao, nàng có gia đình có tỷ muội.Tuy rằng trước kia cãi nhau nhiều với Tô Hinh Nhi, nhưng hắn biết, nàng đối với Tô Hinh Nhi không có oán cừu.Gia tộc đệ tử, khác với hoàng gia, huống hồ lại là nữ nhi.Về sau xuất giá rồi, vẫn là phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.Hắn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như trước, thanh âm cũng thản nhiên ,“Được, ta đưa các ngươi trở về.”Hắn sợ Tô Mạt cự tuyệt, bèn nói:“Dù sao ta còn phải tiến cung.”Nếu đã trở lại, đương nhiên là phải đi thỉnh an hoàng đế.Hắn có thể không cần, nhưng không thể không quản Mạt nhi.Nếu không chờ nàng trở lại ngự thư phòng, chỉ sợ hoàng đế sẽ có ý tử làm khó nàng.Tô Mạt gật đầu, cùng Tô Hinh Nhi đi rửa tay, lại khoác thêm áo choàng, đi về.Hương lâu có con đường đi thông ra với tòa viện của bọn họ, đi qua một khóa viện chính là nơi để xe ngựa, cho nên không cần đi qua tiền viện.Trải qua thời gian này, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đã tìm đến, đưa cho Hoàng Phủ Cẩn triều quận vương phục để đi diện thánh, ở Hương lâu mặc ngay ngắn, sau đó cùng nhau rời đi.Đúng lúc đụng phải Tô Việt đang đi tới Hương lâu, hắn từ chỗ ngũ hoàng tử đi tới, sau khi về nhà không phát hiện Tô Mạt, lại phụng mệnh lão phu nhân đến Hương lâu đón nàng.Tô Việt xuống ngựa hành lễ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngồi ngay ngắn, hơi hơi vuốt cằm, lại nhìn Tô Mạt một cái, liền đánh ngựa phóng đi.
Tô Hinh Nhi nhìn nàng
một cái, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái,“Ngươi còn muốn đi quận Vương phủ không? Nếu muốn đi thì ta sẽ trở về trễ hơn chút.”
Tô Mạt ngẩn ra, không nghĩ tới Tô Hinh Nhi cũng sẽ suy nghĩ cho người khác.
Nếu mình đi tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn thăm Diệp công công, ít nhất cũng mất mấy canh giờ, Tô Hinh Nhi tối nay trở về trễ một tý, cũng sẽ không lộ rõ là nàng về nhà quá trễ.
Nàng mỉm cười, nói:“Tam tỷ tỷ không cần phải quản ta, vẫn là về trước đi, ngày mai lại đến, muộn quá trời sẽ lạnh.”
Tô Hinh Nhi ừ một tiếng, lại nhìn Tô Mạt một cái, bộ dáng như có vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Mạt hơi suy nghĩ, xoay người nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Tĩnh điện hạ, ngươi đi về trước được không. Ngày mai ta sẽ đi thăm Diệp công công?”
Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nhìn ra bộ dáng Tô Hinh Nhi có chuyện muốn cùng Tô
Mạt, tuy rằng rất muốn dẫn nàng đi quận Vương phủ chơi, nhưng vẫn tôn
trọng ý muốn của nàng.
Dù sao, nàng có gia đình có tỷ muội.
Tuy rằng trước kia cãi nhau nhiều với Tô Hinh Nhi, nhưng hắn biết, nàng đối với Tô Hinh Nhi không có oán cừu.
Gia tộc đệ tử, khác với hoàng gia, huống hồ lại là nữ nhi.
Về sau xuất giá rồi, vẫn là phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.
Hắn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như trước, thanh âm cũng thản nhiên ,“Được, ta đưa các ngươi trở về.”
Hắn sợ Tô Mạt cự tuyệt, bèn nói:“Dù sao ta còn phải tiến cung.”
Nếu đã trở lại, đương nhiên là phải đi thỉnh an hoàng đế.
Hắn có thể không cần, nhưng không thể không quản Mạt nhi.
Nếu không chờ nàng trở lại ngự thư phòng, chỉ sợ hoàng đế sẽ có ý tử làm khó nàng.
Tô Mạt gật đầu, cùng Tô Hinh Nhi đi rửa tay, lại khoác thêm áo choàng, đi về.
Hương lâu có con đường đi thông ra với tòa viện của bọn họ, đi qua một khóa
viện chính là nơi để xe ngựa, cho nên không cần đi qua tiền viện.
Trải qua thời gian này, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đã tìm đến, đưa cho Hoàng Phủ
Cẩn triều quận vương phục để đi diện thánh, ở Hương lâu mặc ngay ngắn,
sau đó cùng nhau rời đi.
Đúng lúc đụng phải Tô Việt đang đi tới
Hương lâu, hắn từ chỗ ngũ hoàng tử đi tới, sau khi về nhà không phát
hiện Tô Mạt, lại phụng mệnh lão phu nhân đến Hương lâu đón nàng.
Tô Việt xuống ngựa hành lễ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngồi
ngay ngắn, hơi hơi vuốt cằm, lại nhìn Tô Mạt một cái, liền đánh ngựa
phóng đi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Hinh Nhi nhìn nàng một cái, lại nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái,“Ngươi còn muốn đi quận Vương phủ không? Nếu muốn đi thì ta sẽ trở về trễ hơn chút.”Tô Mạt ngẩn ra, không nghĩ tới Tô Hinh Nhi cũng sẽ suy nghĩ cho người khác.Nếu mình đi tới chỗ Hoàng Phủ Cẩn thăm Diệp công công, ít nhất cũng mất mấy canh giờ, Tô Hinh Nhi tối nay trở về trễ một tý, cũng sẽ không lộ rõ là nàng về nhà quá trễ.Nàng mỉm cười, nói:“Tam tỷ tỷ không cần phải quản ta, vẫn là về trước đi, ngày mai lại đến, muộn quá trời sẽ lạnh.”Tô Hinh Nhi ừ một tiếng, lại nhìn Tô Mạt một cái, bộ dáng như có vẻ muốn nói lại thôi.Tô Mạt hơi suy nghĩ, xoay người nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Tĩnh điện hạ, ngươi đi về trước được không. Ngày mai ta sẽ đi thăm Diệp công công?”Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nhìn ra bộ dáng Tô Hinh Nhi có chuyện muốn cùng Tô Mạt, tuy rằng rất muốn dẫn nàng đi quận Vương phủ chơi, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của nàng.Dù sao, nàng có gia đình có tỷ muội.Tuy rằng trước kia cãi nhau nhiều với Tô Hinh Nhi, nhưng hắn biết, nàng đối với Tô Hinh Nhi không có oán cừu.Gia tộc đệ tử, khác với hoàng gia, huống hồ lại là nữ nhi.Về sau xuất giá rồi, vẫn là phải giúp đỡ tương trợ lẫn nhau.Hắn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như trước, thanh âm cũng thản nhiên ,“Được, ta đưa các ngươi trở về.”Hắn sợ Tô Mạt cự tuyệt, bèn nói:“Dù sao ta còn phải tiến cung.”Nếu đã trở lại, đương nhiên là phải đi thỉnh an hoàng đế.Hắn có thể không cần, nhưng không thể không quản Mạt nhi.Nếu không chờ nàng trở lại ngự thư phòng, chỉ sợ hoàng đế sẽ có ý tử làm khó nàng.Tô Mạt gật đầu, cùng Tô Hinh Nhi đi rửa tay, lại khoác thêm áo choàng, đi về.Hương lâu có con đường đi thông ra với tòa viện của bọn họ, đi qua một khóa viện chính là nơi để xe ngựa, cho nên không cần đi qua tiền viện.Trải qua thời gian này, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đã tìm đến, đưa cho Hoàng Phủ Cẩn triều quận vương phục để đi diện thánh, ở Hương lâu mặc ngay ngắn, sau đó cùng nhau rời đi.Đúng lúc đụng phải Tô Việt đang đi tới Hương lâu, hắn từ chỗ ngũ hoàng tử đi tới, sau khi về nhà không phát hiện Tô Mạt, lại phụng mệnh lão phu nhân đến Hương lâu đón nàng.Tô Việt xuống ngựa hành lễ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngồi ngay ngắn, hơi hơi vuốt cằm, lại nhìn Tô Mạt một cái, liền đánh ngựa phóng đi.