Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 831: Hoàng đế bức hôn [03]
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, ngón tay gắt gao nắm chặt tấu chương can gián kia.Tên gián quan hỗn đản này, cuối cùng thế nhưng đề nghị bệ hạ: Nếu bệ hạ yêu thích Tô thị nữ, thì ứng cho danh phận, dù sao vì là ấu nữ của Tô quốc Công. Lại can gián bệ hạ, nhị điện hạ Lâm Giang vương năm tới nhược quán, cần phải lập phi, như thế thì có thể đúng với quốc thể, duy hộ pháp độ, để làm đúng mỹ tục.Cũng không đến nỗi làm ra việc Hoàng Oanh đường như thế.Hoàng Phủ Cẩn đầu ngón tay hơi phát run, nếu chính mình không phải mang theo Mạt nhi cưỡi ngựa đi một vòng, như vậy qua một thời gian nữa, đám chó má gián quan này, vì muốn nịnh bợ hoàng đế, có thể hay không trực tiếp can gián kiến nghị hoàng đế nạp Tô thị nữ làm hậu phi?Đám chết tiệt đó, cả ngày ăn no dửng mỡ, ngoài việc bới móc chính là bợ đỡ!Hoàng đế nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Ngươi cũng không nhỏ nữa. Lần này lại lập công lớn, trẫm sẽ khâm phong ngươi là Tề vương, ít ngày nữa đem công bố triều đình.”Hoàng Phủ Cẩn không có tạ ơn, mà là mãn nhãn đề phòng theo dõi hắn.Hoàng đế cười lạnh một tiếng,“Ngươi muốn nói chính mình không hiếm lạ sao?”Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, sắp phát ra sự phẫn nộ.Lưu Ngọc vội nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nhị điện hạ, còn không mau tạ chủ long ân.”Hoàng đế hừ một tiếng, lại lạnh lùng nói:“Tống thị nữ, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang ung dung, phong làm Tề vương phi.”Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Hoàng Phủ Cẩn bỗng dưng mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt với hoàng đế cao cao tại thượng.Hoàng đế trên cao nhìn xuống nhìn hắn, tràn ngập vẻ kiêu ngạo cùng thô bạo, lạnh giọng nói:“Còn không tạ ơn?”Con ngươi sâu thẳm của Hoàng Phủ Cẩn, thâm thúy đen tối, giống như đại hải nửa đêm, sóng lớn mãnh liệt, lại vô thanh vô tức.“Ta nói rồi, cuộc đời này ngoài Mạt nhi, ai ta cũng không muốn!”Thanh âm Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo giản đơn nói năng có khí phách, như băng cứng ngọc vỡ, biểu đạt sự quật cường của hắn.“Cho dù ngươi dám kháng chỉ, ngươi ỷ vào trẫm niệm tình ngươi là nhi tử thân sinh, trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi có thể kháng chỉ, vậy thì sao?”Hoàng đế khinh miệt nhìn hắn,“Ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi, có thể đấu với trẫm sao?”Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên đứng lên, nhìn trừng trừng, lạnh lùng nói:“Ta chưa bao giờ nghĩ tới cùng bệ hạ đấu. Bệ hạ cả ngày nghi thần nghi quỷ, đơn giản là sợ hãi người ta mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của ngài, sau lưng nói ngài bạc tình bạc ý, giành thiên hạ của thê tử, ngài cả ngày......”
Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, ngón tay gắt gao nắm chặt tấu chương can gián kia.
Tên gián quan hỗn đản này, cuối cùng thế nhưng đề nghị bệ hạ: Nếu bệ hạ yêu thích Tô thị nữ, thì ứng cho danh phận, dù sao vì là ấu nữ của Tô quốc
Công. Lại can gián bệ hạ, nhị điện hạ Lâm Giang vương năm tới nhược
quán, cần phải lập phi, như thế thì có thể đúng với quốc thể, duy hộ
pháp độ, để làm đúng mỹ tục.
Cũng không đến nỗi làm ra việc Hoàng Oanh đường như thế.
Hoàng Phủ Cẩn đầu ngón tay hơi phát run, nếu chính mình không phải mang theo
Mạt nhi cưỡi ngựa đi một vòng, như vậy qua một thời gian nữa, đám chó má gián quan này, vì muốn nịnh bợ hoàng đế, có thể hay không trực tiếp can gián kiến nghị hoàng đế nạp Tô thị nữ làm hậu phi?
Đám chết tiệt đó, cả ngày ăn no dửng mỡ, ngoài việc bới móc chính là bợ đỡ!
Hoàng đế nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Ngươi cũng không nhỏ nữa. Lần này
lại lập công lớn, trẫm sẽ khâm phong ngươi là Tề vương, ít ngày nữa đem
công bố triều đình.”
Hoàng Phủ Cẩn không có tạ ơn, mà là mãn nhãn đề phòng theo dõi hắn.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng,“Ngươi muốn nói chính mình không hiếm lạ sao?”
Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, sắp phát ra sự phẫn nộ.
Lưu Ngọc vội nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nhị điện hạ, còn không mau tạ chủ long ân.”
Hoàng đế hừ một tiếng, lại lạnh lùng nói:“Tống thị nữ, ôn nhu hiền lành, có
tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang ung dung, phong làm Tề vương phi.”
Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Hoàng Phủ Cẩn bỗng dưng mở to
hai mắt, gắt gao trừng mắt với hoàng đế cao cao tại thượng.
Hoàng đế trên cao nhìn xuống nhìn hắn, tràn ngập vẻ kiêu ngạo cùng thô bạo, lạnh giọng nói:“Còn không tạ ơn?”
Con ngươi sâu thẳm của Hoàng Phủ Cẩn, thâm thúy đen tối, giống như đại hải nửa đêm, sóng lớn mãnh liệt, lại vô thanh vô tức.
“Ta nói rồi, cuộc đời này ngoài Mạt nhi, ai ta cũng không muốn!”
Thanh âm Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo giản đơn nói năng có khí phách, như băng cứng ngọc vỡ, biểu đạt sự quật cường của hắn.
“Cho dù ngươi dám kháng chỉ, ngươi ỷ vào trẫm niệm tình ngươi là nhi tử thân sinh, trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi có thể kháng chỉ, vậy thì sao?”
Hoàng đế khinh miệt nhìn hắn,“Ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi, có thể đấu với trẫm sao?”
Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên đứng lên, nhìn trừng trừng, lạnh lùng nói:“Ta chưa
bao giờ nghĩ tới cùng bệ hạ đấu. Bệ hạ cả ngày nghi thần nghi quỷ, đơn
giản là sợ hãi người ta mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của ngài, sau lưng nói ngài bạc tình bạc ý, giành thiên hạ của thê tử, ngài cả ngày......”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, ngón tay gắt gao nắm chặt tấu chương can gián kia.Tên gián quan hỗn đản này, cuối cùng thế nhưng đề nghị bệ hạ: Nếu bệ hạ yêu thích Tô thị nữ, thì ứng cho danh phận, dù sao vì là ấu nữ của Tô quốc Công. Lại can gián bệ hạ, nhị điện hạ Lâm Giang vương năm tới nhược quán, cần phải lập phi, như thế thì có thể đúng với quốc thể, duy hộ pháp độ, để làm đúng mỹ tục.Cũng không đến nỗi làm ra việc Hoàng Oanh đường như thế.Hoàng Phủ Cẩn đầu ngón tay hơi phát run, nếu chính mình không phải mang theo Mạt nhi cưỡi ngựa đi một vòng, như vậy qua một thời gian nữa, đám chó má gián quan này, vì muốn nịnh bợ hoàng đế, có thể hay không trực tiếp can gián kiến nghị hoàng đế nạp Tô thị nữ làm hậu phi?Đám chết tiệt đó, cả ngày ăn no dửng mỡ, ngoài việc bới móc chính là bợ đỡ!Hoàng đế nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:“Ngươi cũng không nhỏ nữa. Lần này lại lập công lớn, trẫm sẽ khâm phong ngươi là Tề vương, ít ngày nữa đem công bố triều đình.”Hoàng Phủ Cẩn không có tạ ơn, mà là mãn nhãn đề phòng theo dõi hắn.Hoàng đế cười lạnh một tiếng,“Ngươi muốn nói chính mình không hiếm lạ sao?”Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm, sắp phát ra sự phẫn nộ.Lưu Ngọc vội nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nhị điện hạ, còn không mau tạ chủ long ân.”Hoàng đế hừ một tiếng, lại lạnh lùng nói:“Tống thị nữ, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang ung dung, phong làm Tề vương phi.”Giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, Hoàng Phủ Cẩn bỗng dưng mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt với hoàng đế cao cao tại thượng.Hoàng đế trên cao nhìn xuống nhìn hắn, tràn ngập vẻ kiêu ngạo cùng thô bạo, lạnh giọng nói:“Còn không tạ ơn?”Con ngươi sâu thẳm của Hoàng Phủ Cẩn, thâm thúy đen tối, giống như đại hải nửa đêm, sóng lớn mãnh liệt, lại vô thanh vô tức.“Ta nói rồi, cuộc đời này ngoài Mạt nhi, ai ta cũng không muốn!”Thanh âm Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo giản đơn nói năng có khí phách, như băng cứng ngọc vỡ, biểu đạt sự quật cường của hắn.“Cho dù ngươi dám kháng chỉ, ngươi ỷ vào trẫm niệm tình ngươi là nhi tử thân sinh, trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi có thể kháng chỉ, vậy thì sao?”Hoàng đế khinh miệt nhìn hắn,“Ngươi cảm thấy chỉ bằng ngươi, có thể đấu với trẫm sao?”Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên đứng lên, nhìn trừng trừng, lạnh lùng nói:“Ta chưa bao giờ nghĩ tới cùng bệ hạ đấu. Bệ hạ cả ngày nghi thần nghi quỷ, đơn giản là sợ hãi người ta mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của ngài, sau lưng nói ngài bạc tình bạc ý, giành thiên hạ của thê tử, ngài cả ngày......”