Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 856: Không được ở bên nhau thì chẳng bằng chết chung 02
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không cho nàng gả cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường, sẽ không giống nữ nhân khác chia xẻ trượng phu của mình. Nếu ta cưới nữ nhân khác, nàng sẽ không gả cho ta. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Nếu không thể ở bên nhau thì chẳng cùng chết chung.”Hoàng đế giận tím mặt,“Hoang đường! Hoang đường! Trẫm bất quá là kêu Tống gia có vị tiểu thư gả cho ngươi làm bình phi, chưa nói qua là sẽ ép ngươi không cho cưới Tô nha đầu, cũng không có nói cấm ngươi đối với nàng ấy một lòng một dạ. Hừ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đúng là thứ ngoại tộc!”Hoàng Phủ Cẩn châm chọc nhìn hắn, thản nhiên nói:“Ta không phải ngoại tộc, ta chỉ là thích một người duy nhất là Mạt nhi. Ta sẽ không muốn nữ nhân khác, kêu ta vào sinh ra tử, nam chinh bắc chiến, vì thiên hạ thái bình, ta không oán hờn không hối hận. Nhưng, ngươi đừng mơ tưởng dùng ta để cân bằng lực lượng triều chính, dùng hôn nhân của ta như một thứ đánh cược cho quyền lực mưu đồ hoàng gia. Ngoại trừ Mạt nhi, ai ta đều không cần.”Con mắt u ám của Hoàng đế thâm trầm, tối tăm nhìn chằm chằm trước mắt đứa con này, đây thật là con hắn sao?Vì sao tính tình không có một chút nào giống?Nếu không phải mặt mày có vài phần giống hắn, hắn thật sự rất hoài nghi, đứa con này, có phải con ruột của mình hay không.Hắn cùng hoàng hậu sinh đứa con đầu lòng, giống hoàng hậu nhiều hơn một chút.Con thứ hai bị chết non, nếu không chết non, hiện tại cũng lớn gần bằng với Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Tuyên, Hoàng Phủ Giác những đứa con này, đều có vài phần giống hắn, nhưng mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.Hoàng Phủ Cẩn không biết hoàng đế đang nghĩ cái gì, hắn cũng không để ý, dù sao, mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không cưới người khác.Chỉ tỏ một thái độ, hắn không muốn bản thân tỏ ra thái độ ái muội không rõ ràng, cho Tống gia có ảo giác, cho người khác ảo giác.Cho dù là một chút thỏa hiệp, hoặc là kế sách ứng phó thạm thời, hắn cũng không muốn.Thê tử của hắn chỉ có thể là Tô Mạt thôi, đừng nói là Tống Dung Hoa, cho dù là tiên nữ trên trời, hắn cũng không cần.Hoàng đế nhìn kỹ hắn, lại có thể đoán được cách nghĩ của hắn.Hoàng đế trước nay luôn tự xưng là, chính mình không phải là ‘Âm mưu gia’ mà là ‘Dương mưu gia’, có thể căn cứ tình huống hiện có, xem xét thời thế, rất nhanh điều chỉnh sách lược của mình, thuận thế mà hành động.Hắn trước nay luôn khinh bỉ những kẻ chuẩn bị kế hoạch thật, hao hết tâm tư làm ra cái chuyện âm mưu to lớn, tính kế hết thảy, muốn cho sự tình dựa theo kế hoạch của chính mình mà xảy đến.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh
lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không cho nàng gả
cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường, sẽ không giống nữ nhân khác chia xẻ trượng phu của mình. Nếu ta cưới nữ nhân khác, nàng sẽ
không gả cho ta. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Nếu
không thể ở bên nhau thì chẳng cùng chết chung.”
Hoàng đế giận
tím mặt,“Hoang đường! Hoang đường! Trẫm bất quá là kêu Tống gia có vị
tiểu thư gả cho ngươi làm bình phi, chưa nói qua là sẽ ép ngươi không
cho cưới Tô nha đầu, cũng không có nói cấm ngươi đối với nàng ấy một
lòng một dạ. Hừ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa
nghĩa, ngươi đúng là thứ ngoại tộc!”
Hoàng Phủ Cẩn châm chọc nhìn hắn, thản nhiên nói:“Ta không phải ngoại tộc, ta chỉ là thích một người duy nhất là Mạt nhi. Ta sẽ không muốn nữ nhân khác, kêu ta vào sinh ra
tử, nam chinh bắc chiến, vì thiên hạ thái bình, ta không oán hờn không
hối hận. Nhưng, ngươi đừng mơ tưởng dùng ta để cân bằng lực lượng triều
chính, dùng hôn nhân của ta như một thứ đánh cược cho quyền lực mưu đồ
hoàng gia. Ngoại trừ Mạt nhi, ai ta đều không cần.”
Con mắt u ám của Hoàng đế thâm trầm, tối tăm nhìn chằm chằm trước mắt đứa con này, đây thật là con hắn sao?
Vì sao tính tình không có một chút nào giống?
Nếu không phải mặt mày có vài phần giống hắn, hắn thật sự rất hoài nghi, đứa con này, có phải con ruột của mình hay không.
Hắn cùng hoàng hậu sinh đứa con đầu lòng, giống hoàng hậu nhiều hơn một chút.
Con thứ hai bị chết non, nếu không chết non, hiện tại cũng lớn gần bằng với Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Tuyên, Hoàng Phủ Giác những đứa con này, đều có vài
phần giống hắn, nhưng mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.
Hoàng
Phủ Cẩn không biết hoàng đế đang nghĩ cái gì, hắn cũng không để ý, dù
sao, mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không cưới người khác.
Chỉ tỏ
một thái độ, hắn không muốn bản thân tỏ ra thái độ ái muội không rõ
ràng, cho Tống gia có ảo giác, cho người khác ảo giác.
Cho dù là một chút thỏa hiệp, hoặc là kế sách ứng phó thạm thời, hắn cũng không muốn.
Thê tử của hắn chỉ có thể là Tô Mạt thôi, đừng nói là Tống Dung Hoa, cho dù là tiên nữ trên trời, hắn cũng không cần.
Hoàng đế nhìn kỹ hắn, lại có thể đoán được cách nghĩ của hắn.
Hoàng đế trước nay luôn tự xưng là, chính mình không phải là ‘Âm mưu gia’ mà
là ‘Dương mưu gia’, có thể căn cứ tình huống hiện có, xem xét thời thế,
rất nhanh điều chỉnh sách lược của mình, thuận thế mà hành động.
Hắn trước nay luôn khinh bỉ những kẻ chuẩn bị kế hoạch thật, hao hết tâm tư làm ra cái chuyện âm mưu to lớn, tính kế hết thảy, muốn cho sự tình dựa theo kế hoạch của chính mình mà xảy đến.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng nói:“Ngươi buộc ta cưới nữ nhân khác, chính là không cho nàng gả cho ta. Mạt nhi không phải nữ hài tử bình thường, sẽ không giống nữ nhân khác chia xẻ trượng phu của mình. Nếu ta cưới nữ nhân khác, nàng sẽ không gả cho ta. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Nếu không thể ở bên nhau thì chẳng cùng chết chung.”Hoàng đế giận tím mặt,“Hoang đường! Hoang đường! Trẫm bất quá là kêu Tống gia có vị tiểu thư gả cho ngươi làm bình phi, chưa nói qua là sẽ ép ngươi không cho cưới Tô nha đầu, cũng không có nói cấm ngươi đối với nàng ấy một lòng một dạ. Hừ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi đúng là thứ ngoại tộc!”Hoàng Phủ Cẩn châm chọc nhìn hắn, thản nhiên nói:“Ta không phải ngoại tộc, ta chỉ là thích một người duy nhất là Mạt nhi. Ta sẽ không muốn nữ nhân khác, kêu ta vào sinh ra tử, nam chinh bắc chiến, vì thiên hạ thái bình, ta không oán hờn không hối hận. Nhưng, ngươi đừng mơ tưởng dùng ta để cân bằng lực lượng triều chính, dùng hôn nhân của ta như một thứ đánh cược cho quyền lực mưu đồ hoàng gia. Ngoại trừ Mạt nhi, ai ta đều không cần.”Con mắt u ám của Hoàng đế thâm trầm, tối tăm nhìn chằm chằm trước mắt đứa con này, đây thật là con hắn sao?Vì sao tính tình không có một chút nào giống?Nếu không phải mặt mày có vài phần giống hắn, hắn thật sự rất hoài nghi, đứa con này, có phải con ruột của mình hay không.Hắn cùng hoàng hậu sinh đứa con đầu lòng, giống hoàng hậu nhiều hơn một chút.Con thứ hai bị chết non, nếu không chết non, hiện tại cũng lớn gần bằng với Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Tuyên, Hoàng Phủ Giác những đứa con này, đều có vài phần giống hắn, nhưng mỗi người đều có nét đặc sắc riêng.Hoàng Phủ Cẩn không biết hoàng đế đang nghĩ cái gì, hắn cũng không để ý, dù sao, mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không cưới người khác.Chỉ tỏ một thái độ, hắn không muốn bản thân tỏ ra thái độ ái muội không rõ ràng, cho Tống gia có ảo giác, cho người khác ảo giác.Cho dù là một chút thỏa hiệp, hoặc là kế sách ứng phó thạm thời, hắn cũng không muốn.Thê tử của hắn chỉ có thể là Tô Mạt thôi, đừng nói là Tống Dung Hoa, cho dù là tiên nữ trên trời, hắn cũng không cần.Hoàng đế nhìn kỹ hắn, lại có thể đoán được cách nghĩ của hắn.Hoàng đế trước nay luôn tự xưng là, chính mình không phải là ‘Âm mưu gia’ mà là ‘Dương mưu gia’, có thể căn cứ tình huống hiện có, xem xét thời thế, rất nhanh điều chỉnh sách lược của mình, thuận thế mà hành động.Hắn trước nay luôn khinh bỉ những kẻ chuẩn bị kế hoạch thật, hao hết tâm tư làm ra cái chuyện âm mưu to lớn, tính kế hết thảy, muốn cho sự tình dựa theo kế hoạch của chính mình mà xảy đến.