Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 858: Ngươi không xứng nói chuyện yêu 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giải thích duy nhất, chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, lúc thời điểm bệnh phát, hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.Ở thời điểm mấu chốt, cho dù là để lại một dấu vết cỏn con, cũng đủ để lại một đòn trí mạng.Nhưng có một chút Hoàng Phủ Cẩn khẳng định được, mặc kệ bọn họ có tra tấn như thế nào, Lưu Niên sẽ không khai ra bất cứ cái gì, lại càng không bán đứng đại và Thái Bình các.Lưu Niên ê ê a a giãy dụa chống cự, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngầm hiểu, hắn giả bộ câm điếc.Lúc này, hắn phải tìm ra biện pháp cứu Lưu Niên.Hoàng đế hừ một tiếng, sai người đem Lưu Niên dẫn đi, lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nay ngươi đã là Tề vương , phải có bộ dáng của Tề vương.”Hắn phân phó Tiền cô cô,“Đem mười mấy mỹ nhân phía tây tiến cống kia, chọn ra vài người đưa cho Tề vương.”Nam nhân Hoàng gia, tối kỵ nhất là động chân tình, một khi động chân tình, liền dễ dàng bị nữ nhân chi phối.Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, từ lúc hắn mười hai tuổi hoàng đế liền nhét cho hắn nữ nhân, hắn cũng quen rồi.Hoàng đế lại nói:“Vài ngày này ngươi hãy thu thập một chút, đi Thị MậuTư tiền nhiệm. Ngươi đã không muốn thành thân, vậy tạm thời dừng để việc đó lại, trẫm cũng không ép ngươi.”Hiện tại Hoàng đế giống như là đang dạy dỗ con mình nói ra những lời thấm thía, không có một chút tức giận, giống như người phụ thân dung túng con mình.Hắn lại phân phó Lưu Ngọc,“Đi gọi Tống Kinh qua đây, viết chiếu thư sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương.”Lưu Ngọc vội đi an bài nhóm tiểu thái giám truyền lời cho Tống Minh Dương, để hắn tức khắc tiến vào ngự thư phòng làm việc.Hoàng Phủ Cẩn cũng không cáo lui, xoay người bước đi.Hoàng đế tựa hồ tâm tình không tệ, thế nhưng không để ý, lại phân phó cung tì bên người nói:“Đi ngự phòng ăn phân phó, làm chút điểm tâm Tô nha đầu thích ăn rồi đưa qua. Cho phép Tô quốc Công lưu lại đến lúc trời tối.”Cung tì vội lĩnh mệnh đi.Rất nhanh, cung tì kia dẫn người đi đưa canh an thần cho Tô Mạt uống.Tô Mạt đang dựa vào thành giường, yêu cầu Tô Nhân Vũ kể chuyện xưa cho nàng nghe.Tô Nhân Vũ làm sao biết kể chuyện xưa, liền kể chuyện đánh giặc cho nàng nghe.Nhưng lại không thể tránh kể đến Cố Doanh Nhi, trong lòng hắn khổ sở, chỉ có thể cố nén.Vừa lúc này cung tì đến đưa đồ, coi như giải cứu hắn một phen.Tô Nhân Vũ trước cảm tạ thánh ân, sau đó tự mình săn sóc nữ nhi dùng bữa.Rất nhanh, bốn người Kim Kết cũng tiến cung, Tô Nhân Vũ có thể rảnh rang một chút.

Giải thích duy nhất,
chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, lúc thời điểm bệnh phát,
hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.

Ở thời điểm mấu chốt, cho dù là để lại một dấu vết cỏn con, cũng đủ để lại một đòn trí mạng.

Nhưng có một chút Hoàng Phủ Cẩn khẳng định được, mặc kệ bọn họ có tra tấn như thế nào, Lưu Niên sẽ không khai ra bất cứ cái gì, lại càng không bán
đứng đại và Thái Bình các.

Lưu Niên ê ê a a giãy dụa chống cự, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngầm hiểu, hắn giả bộ câm điếc.

Lúc này, hắn phải tìm ra biện pháp cứu Lưu Niên.

Hoàng đế hừ một tiếng, sai người đem Lưu Niên dẫn đi, lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nay ngươi đã là Tề vương , phải có bộ dáng của Tề vương.”

Hắn phân phó Tiền cô cô,“Đem mười mấy mỹ nhân phía tây tiến cống kia, chọn ra vài người đưa cho Tề vương.”

Nam nhân Hoàng gia, tối kỵ nhất là động chân tình, một khi động chân tình, liền dễ dàng bị nữ nhân chi phối.

Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, từ lúc hắn mười hai tuổi hoàng đế liền nhét cho hắn nữ nhân, hắn cũng quen rồi.

Hoàng đế lại nói:“Vài ngày này ngươi hãy thu thập một chút, đi Thị MậuTư tiền nhiệm. Ngươi đã không muốn thành thân, vậy tạm thời dừng để việc đó
lại, trẫm cũng không ép ngươi.”

Hiện tại Hoàng đế giống như là
đang dạy dỗ con mình nói ra những lời thấm thía, không có một chút tức
giận, giống như người phụ thân dung túng con mình.

Hắn lại phân phó Lưu Ngọc,“Đi gọi Tống Kinh qua đây, viết chiếu thư sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương.”

Lưu Ngọc vội đi an bài nhóm tiểu thái giám truyền lời cho Tống Minh Dương, để hắn tức khắc tiến vào ngự thư phòng làm việc.

Hoàng Phủ Cẩn cũng không cáo lui, xoay người bước đi.

Hoàng đế tựa hồ tâm tình không tệ, thế nhưng không để ý, lại phân phó cung tì bên người nói:“Đi ngự phòng ăn phân phó, làm chút điểm tâm Tô nha đầu
thích ăn rồi đưa qua. Cho phép Tô quốc Công lưu lại đến lúc trời tối.”

Cung tì vội lĩnh mệnh đi.

Rất nhanh, cung tì kia dẫn người đi đưa canh an thần cho Tô Mạt uống.

Tô Mạt đang dựa vào thành giường, yêu cầu Tô Nhân Vũ kể chuyện xưa cho nàng nghe.

Tô Nhân Vũ làm sao biết kể chuyện xưa, liền kể chuyện đánh giặc cho nàng nghe.

Nhưng lại không thể tránh kể đến Cố Doanh Nhi, trong lòng hắn khổ sở, chỉ có thể cố nén.

Vừa lúc này cung tì đến đưa đồ, coi như giải cứu hắn một phen.

Tô Nhân Vũ trước cảm tạ thánh ân, sau đó tự mình săn sóc nữ nhi dùng bữa.

Rất nhanh, bốn người Kim Kết cũng tiến cung, Tô Nhân Vũ có thể rảnh rang một chút.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Giải thích duy nhất, chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, lúc thời điểm bệnh phát, hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.Ở thời điểm mấu chốt, cho dù là để lại một dấu vết cỏn con, cũng đủ để lại một đòn trí mạng.Nhưng có một chút Hoàng Phủ Cẩn khẳng định được, mặc kệ bọn họ có tra tấn như thế nào, Lưu Niên sẽ không khai ra bất cứ cái gì, lại càng không bán đứng đại và Thái Bình các.Lưu Niên ê ê a a giãy dụa chống cự, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngầm hiểu, hắn giả bộ câm điếc.Lúc này, hắn phải tìm ra biện pháp cứu Lưu Niên.Hoàng đế hừ một tiếng, sai người đem Lưu Niên dẫn đi, lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nay ngươi đã là Tề vương , phải có bộ dáng của Tề vương.”Hắn phân phó Tiền cô cô,“Đem mười mấy mỹ nhân phía tây tiến cống kia, chọn ra vài người đưa cho Tề vương.”Nam nhân Hoàng gia, tối kỵ nhất là động chân tình, một khi động chân tình, liền dễ dàng bị nữ nhân chi phối.Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, từ lúc hắn mười hai tuổi hoàng đế liền nhét cho hắn nữ nhân, hắn cũng quen rồi.Hoàng đế lại nói:“Vài ngày này ngươi hãy thu thập một chút, đi Thị MậuTư tiền nhiệm. Ngươi đã không muốn thành thân, vậy tạm thời dừng để việc đó lại, trẫm cũng không ép ngươi.”Hiện tại Hoàng đế giống như là đang dạy dỗ con mình nói ra những lời thấm thía, không có một chút tức giận, giống như người phụ thân dung túng con mình.Hắn lại phân phó Lưu Ngọc,“Đi gọi Tống Kinh qua đây, viết chiếu thư sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương.”Lưu Ngọc vội đi an bài nhóm tiểu thái giám truyền lời cho Tống Minh Dương, để hắn tức khắc tiến vào ngự thư phòng làm việc.Hoàng Phủ Cẩn cũng không cáo lui, xoay người bước đi.Hoàng đế tựa hồ tâm tình không tệ, thế nhưng không để ý, lại phân phó cung tì bên người nói:“Đi ngự phòng ăn phân phó, làm chút điểm tâm Tô nha đầu thích ăn rồi đưa qua. Cho phép Tô quốc Công lưu lại đến lúc trời tối.”Cung tì vội lĩnh mệnh đi.Rất nhanh, cung tì kia dẫn người đi đưa canh an thần cho Tô Mạt uống.Tô Mạt đang dựa vào thành giường, yêu cầu Tô Nhân Vũ kể chuyện xưa cho nàng nghe.Tô Nhân Vũ làm sao biết kể chuyện xưa, liền kể chuyện đánh giặc cho nàng nghe.Nhưng lại không thể tránh kể đến Cố Doanh Nhi, trong lòng hắn khổ sở, chỉ có thể cố nén.Vừa lúc này cung tì đến đưa đồ, coi như giải cứu hắn một phen.Tô Nhân Vũ trước cảm tạ thánh ân, sau đó tự mình săn sóc nữ nhi dùng bữa.Rất nhanh, bốn người Kim Kết cũng tiến cung, Tô Nhân Vũ có thể rảnh rang một chút.

Chương 858: Ngươi không xứng nói chuyện yêu 02