Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 866: Câu dẫn thái tử 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thủy Muội cùng Kim Kết giúp nàng, nàng làm bộ yếu ớt vô lực cúi đầu thỉnh an.Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, có đôi khi nói một ngày không thấy như cách ba thu, hiện tại hắn gặp nàng, thế nhưng có cảm giác như cách vài năm, bất quá chỉ là mấy ngày không gặp.Nàng tựa hồ, thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.Vốn là khí chất nghịch ngợm điềm đạm thế nhưng lại có hơn vài phần u buồn, có vài phần mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhát gan của nữ tử.Thật giống như cung nữ được vẽ trên tranh vậy, mảnh mai vô lực, khiến người ta thương tiếc.Lúc trước, hắn tuyệt đối không có cảm giác như vậy.Có lẽ, nàng trước đây không hiểu tình yêu, bất quá là bị Hoàng Phủ Cẩn lừa.Nay thấy rõ chân diện mục của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa cũng không chừng a.Nếu không, làm sao có thể có phát sinh chuyện tình như vậy?Mặc kệ bất kì cách nói nào, đều là nói nàng cùng với Hoàng Phủ Cẩn chia tay, hắn muốn cùng nàng tự tử.Nghe mãi, cũng không thấy đúng, nhưng là......Không thể không nói rõ có tồn tại vấn đề.Tô Văn cùng Tống Dung Miên cũng bị Tô Mạt biến thành ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của các nàng, Tô Mạt chính là loại người không biết sợ hãi chuyện gì, mỗi ngày cười hì hì, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là lạnh nhạt, không có chuyện gì bối rối.Nhưng nữ hài tử yếu ớt dịu dàng, mềm mại tuyệt sắc trước mắt này, có thật là Tô Mạt thông minh lanh lợi kia sao?Nhìn giống như một người hoàn toàn khác.Một người mềm mại không xương, kiều diễm vốn có, giống đóa ngọc lưu ly mảnh mai tuyệt sắc, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn gần, sợ bông hoa đó sẽ bị tan ra.Hắn theo bản năng vươn tay ra, tự mình đi đỡ nàng, động tác mềm nhẹ.Tô Mạt cả kinh, hắn như thế nào có thể như vậy? Quá nửa đêm quấy rầy nàng, nàng thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp, còn phải giả bộ mắc bệnh, sau đó bàn tay hắn sao có thể sấn về phía nàng?Nàng cúi đầu dùng sức nhíu mi.Ngón tay thon dài của Thái tử hướng về phía cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, để cho cặp mắt mông lung ướt át kia nhìn thẳng vào hắn.Tô Mạt ngẩng mắt, đã không còn là vẻ bệnh trạng khiến tâm người khác phải thương xót mà thay vào đó là đôi mắt hoạt bát lại có thêm vài phần sắc bén.Nàng hung tợn trừng mắt với hắn, lấy ánh mắt chất vấn hắn đang muốn giở trò gì?Tâm Thái tử run lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, thản nhiên thân thiết nói:“Ngươi khỏe nhiều lên rồi.”
Thủy Muội cùng Kim Kết giúp nàng, nàng làm bộ yếu ớt vô lực cúi đầu thỉnh an.
Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, có đôi khi nói một ngày không thấy như cách ba
thu, hiện tại hắn gặp nàng, thế nhưng có cảm giác như cách vài năm, bất
quá chỉ là mấy ngày không gặp.
Nàng tựa hồ, thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.
Vốn là khí chất nghịch ngợm điềm đạm thế nhưng lại có hơn vài phần u buồn,
có vài phần mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhát gan của nữ tử.
Thật giống như cung nữ được vẽ trên tranh vậy, mảnh mai vô lực, khiến người ta thương tiếc.
Lúc trước, hắn tuyệt đối không có cảm giác như vậy.
Có lẽ, nàng trước đây không hiểu tình yêu, bất quá là bị Hoàng Phủ Cẩn lừa.
Nay thấy rõ chân diện mục của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa cũng không chừng a.
Nếu không, làm sao có thể có phát sinh chuyện tình như vậy?
Mặc kệ bất kì cách nói nào, đều là nói nàng cùng với Hoàng Phủ Cẩn chia tay, hắn muốn cùng nàng tự tử.
Nghe mãi, cũng không thấy đúng, nhưng là......
Không thể không nói rõ có tồn tại vấn đề.
Tô Văn cùng Tống Dung Miên cũng bị Tô Mạt biến thành ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của các nàng, Tô Mạt chính là loại người không biết sợ
hãi chuyện gì, mỗi ngày cười hì hì, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là lạnh
nhạt, không có chuyện gì bối rối.
Nhưng nữ hài tử yếu ớt dịu dàng, mềm mại tuyệt sắc trước mắt này, có thật là Tô Mạt thông minh lanh lợi kia sao?
Nhìn giống như một người hoàn toàn khác.
Một người mềm mại không xương, kiều diễm vốn có, giống đóa ngọc lưu ly mảnh mai tuyệt sắc, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn gần, sợ
bông hoa đó sẽ bị tan ra.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, tự mình đi đỡ nàng, động tác mềm nhẹ.
Tô Mạt cả kinh, hắn như thế nào có thể như vậy? Quá nửa đêm quấy rầy nàng, nàng thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp, còn phải giả bộ mắc bệnh, sau đó
bàn tay hắn sao có thể sấn về phía nàng?
Nàng cúi đầu dùng sức nhíu mi.
Ngón tay thon dài của Thái tử hướng về phía cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng lên, để cho cặp mắt mông lung ướt át kia nhìn thẳng vào
hắn.
Tô Mạt ngẩng mắt, đã không còn là vẻ bệnh trạng khiến tâm
người khác phải thương xót mà thay vào đó là đôi mắt hoạt bát lại có
thêm vài phần sắc bén.
Nàng hung tợn trừng mắt với hắn, lấy ánh mắt chất vấn hắn đang muốn giở trò gì?
Tâm Thái tử run lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, thản nhiên thân thiết nói:“Ngươi khỏe nhiều lên rồi.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thủy Muội cùng Kim Kết giúp nàng, nàng làm bộ yếu ớt vô lực cúi đầu thỉnh an.Thái tử kinh ngạc nhìn nàng, có đôi khi nói một ngày không thấy như cách ba thu, hiện tại hắn gặp nàng, thế nhưng có cảm giác như cách vài năm, bất quá chỉ là mấy ngày không gặp.Nàng tựa hồ, thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.Vốn là khí chất nghịch ngợm điềm đạm thế nhưng lại có hơn vài phần u buồn, có vài phần mềm mại đáng yêu, nũng nịu nhát gan của nữ tử.Thật giống như cung nữ được vẽ trên tranh vậy, mảnh mai vô lực, khiến người ta thương tiếc.Lúc trước, hắn tuyệt đối không có cảm giác như vậy.Có lẽ, nàng trước đây không hiểu tình yêu, bất quá là bị Hoàng Phủ Cẩn lừa.Nay thấy rõ chân diện mục của hắn, không muốn cùng hắn dây dưa cũng không chừng a.Nếu không, làm sao có thể có phát sinh chuyện tình như vậy?Mặc kệ bất kì cách nói nào, đều là nói nàng cùng với Hoàng Phủ Cẩn chia tay, hắn muốn cùng nàng tự tử.Nghe mãi, cũng không thấy đúng, nhưng là......Không thể không nói rõ có tồn tại vấn đề.Tô Văn cùng Tống Dung Miên cũng bị Tô Mạt biến thành ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của các nàng, Tô Mạt chính là loại người không biết sợ hãi chuyện gì, mỗi ngày cười hì hì, hoặc là nghịch ngợm, hoặc là lạnh nhạt, không có chuyện gì bối rối.Nhưng nữ hài tử yếu ớt dịu dàng, mềm mại tuyệt sắc trước mắt này, có thật là Tô Mạt thông minh lanh lợi kia sao?Nhìn giống như một người hoàn toàn khác.Một người mềm mại không xương, kiều diễm vốn có, giống đóa ngọc lưu ly mảnh mai tuyệt sắc, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn gần, sợ bông hoa đó sẽ bị tan ra.Hắn theo bản năng vươn tay ra, tự mình đi đỡ nàng, động tác mềm nhẹ.Tô Mạt cả kinh, hắn như thế nào có thể như vậy? Quá nửa đêm quấy rầy nàng, nàng thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp, còn phải giả bộ mắc bệnh, sau đó bàn tay hắn sao có thể sấn về phía nàng?Nàng cúi đầu dùng sức nhíu mi.Ngón tay thon dài của Thái tử hướng về phía cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, để cho cặp mắt mông lung ướt át kia nhìn thẳng vào hắn.Tô Mạt ngẩng mắt, đã không còn là vẻ bệnh trạng khiến tâm người khác phải thương xót mà thay vào đó là đôi mắt hoạt bát lại có thêm vài phần sắc bén.Nàng hung tợn trừng mắt với hắn, lấy ánh mắt chất vấn hắn đang muốn giở trò gì?Tâm Thái tử run lên, theo bản năng lui ra phía sau vài bước, thản nhiên thân thiết nói:“Ngươi khỏe nhiều lên rồi.”