Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 874: Ta muốn ngươi ăn ngủ không yên 06
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, tham gia yến hội ở trong cung, trên quốc yến cho dù là ngoại tộc hay nước láng giềng đến chúc mừng, có người làm đổ đồ ăn ra bàn, nhị ca cũng tuyệt đối sẽ không ra tay.Giống loại trường hợp đó, mà bộc lộ tài năng tuyệt vời như thế này thì sẽ khiến có cả yến hội cũng sẽ kinh hãi và vỗ tay rầm trời thôi.Phụ hoàng cũng sẽ thật cao hứng.Nhưng nhị ca, tựa hồ khinh thường làm như thế.Không nghĩ tới ở chỗ Kỳ Bàn viện nho nhỏ này, một tỳ nữ nho nhỏ, một chén canh cỏn con kia.Khiến cho nhị ca không chút do dự sử dụng tuyệt đỉnh công phu.Tất cả điều này, chỉ có thể nói minh một vấn đề, nhị ca đối với Tô Mạt, tuyệt đối là đã động chân tình.Về phần có thể là đang diễn cho mình xem, hoặc là có phải cố ý lấy lòng Tô Mạt hay không, những điều này hắn cảm thấy cũng không có khả năng.Lấy võ công của nhị ca mà nói, ra oai phủ đầu với các huynh đệ thực dễ dàng.Mà muốn lấy lòng Tô Mạt, thì phải là lấy lòng Tô gia, không phải phong cách của nhị ca.Hoàng Phủ Cẩn đem cái khay trả lại cho Thủy Muội, lại vỗ vai Hoàng Phủ Giới một cái.Hoàng Phủ Giới phục hồi tinh thần lại, há to miệng,“Nhị ca, ngươi, ngươi quá lợi hại !Chỉ dạy ta đi.”Hắn hiện tại kỹ thuật kỵ xạ đã tốt hơn, nhưng giống như nhị ca tùy tâm sở dục bay ngược trở lại, căn bản là làm không được.Cho dù sư phụ đang truyền dạy cho hắn cũng không chắc làm được.Dù sao thì có võ lâm cao thủ, khinh công cao thủ cũng có, nhưng thể chất mọi người có hạn, có sở trường ngoại công, nội lực lại không đủ, hoặc là có khả năng am hiểu nội công tâm pháp nhưng khinh công thì lại bình thường.Tóm lại, bởi vì đều do thể chất hạn chế của mỗi người, cơ bản sẽ không giống Hoàng Phủ Cẩn toàn năng như vậy.Hắn quả thực là kỳ tài luyện võ, hơn một ngàn năm khó gặp một người.Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ,“Nhị ca, chúc mừng ngươi trở thành Tề vương, chúng ta đang nghĩ tìm thời gian để chúc mừng người.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lại nhìn về phía Tô Mạt, giơ tay về phía nàng.Tô Mạt bày ra bộ dáng như chú chim nhỏ lập tức chạy ùa vào trong lòng hắn, đưa tay cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng.Hoàng Phủ Giác vẫn tươi cười như trước, ánh mắt trong suốt đã có chút tối lại, hắn cười nói:“Nhị vị cũng thật biết trêu đùa người. Để chúng ta lo lắng cho các ngươi, các ngươi......”Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, hai người kề vai sát cánh, nam tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, nữ dịu dàng đáng yêu, một cặp xứng đôi vừa lứa.Hắn thản nhiên nói:“Nếu để ngươi cưới Tống gia tiểu thư, ngươi nguyện ý sao?”
Hắn không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, tham gia yến hội ở trong cung, trên quốc yến cho
dù là ngoại tộc hay nước láng giềng đến chúc mừng, có người làm đổ đồ
ăn ra bàn, nhị ca cũng tuyệt đối sẽ không ra tay.
Giống loại
trường hợp đó, mà bộc lộ tài năng tuyệt vời như thế này thì sẽ khiến có
cả yến hội cũng sẽ kinh hãi và vỗ tay rầm trời thôi.
Phụ hoàng cũng sẽ thật cao hứng.
Nhưng nhị ca, tựa hồ khinh thường làm như thế.
Không nghĩ tới ở chỗ Kỳ Bàn viện nho nhỏ này, một tỳ nữ nho nhỏ, một chén canh cỏn con kia.
Khiến cho nhị ca không chút do dự sử dụng tuyệt đỉnh công phu.
Tất cả điều này, chỉ có thể nói minh một vấn đề, nhị ca đối với Tô Mạt, tuyệt đối là đã động chân tình.
Về phần có thể là đang diễn cho mình xem, hoặc là có phải cố ý lấy lòng Tô Mạt hay không, những điều này hắn cảm thấy cũng không có khả năng.
Lấy võ công của nhị ca mà nói, ra oai phủ đầu với các huynh đệ thực dễ dàng.
Mà muốn lấy lòng Tô Mạt, thì phải là lấy lòng Tô gia, không phải phong cách của nhị ca.
Hoàng Phủ Cẩn đem cái khay trả lại cho Thủy Muội, lại vỗ vai Hoàng Phủ Giới một cái.
Hoàng Phủ Giới phục hồi tinh thần lại, há to miệng,“Nhị ca, ngươi, ngươi quá lợi hại !Chỉ dạy ta đi.”
Hắn hiện tại kỹ thuật kỵ xạ đã tốt hơn, nhưng giống như nhị ca tùy tâm sở dục bay ngược trở lại, căn bản là làm không được.
Cho dù sư phụ đang truyền dạy cho hắn cũng không chắc làm được.
Dù sao thì có võ lâm cao thủ, khinh công cao thủ cũng có, nhưng thể chất
mọi người có hạn, có sở trường ngoại công, nội lực lại không đủ, hoặc là có khả năng am hiểu nội công tâm pháp nhưng khinh công thì lại bình
thường.
Tóm lại, bởi vì đều do thể chất hạn chế của mỗi người, cơ bản sẽ không giống Hoàng Phủ Cẩn toàn năng như vậy.
Hắn quả thực là kỳ tài luyện võ, hơn một ngàn năm khó gặp một người.
Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ,“Nhị ca, chúc mừng ngươi trở thành Tề vương,
chúng ta đang nghĩ tìm thời gian để chúc mừng người.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lại nhìn về phía Tô Mạt, giơ tay về phía nàng.
Tô Mạt bày ra bộ dáng như chú chim nhỏ lập tức chạy ùa vào trong lòng hắn, đưa tay cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng.
Hoàng Phủ Giác vẫn tươi cười như trước, ánh mắt trong suốt đã có chút tối
lại, hắn cười nói:“Nhị vị cũng thật biết trêu đùa người. Để chúng ta lo
lắng cho các ngươi, các ngươi......”
Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay
Tô Mạt, hai người kề vai sát cánh, nam tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, nữ
dịu dàng đáng yêu, một cặp xứng đôi vừa lứa.
Hắn thản nhiên nói:“Nếu để ngươi cưới Tống gia tiểu thư, ngươi nguyện ý sao?”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, tham gia yến hội ở trong cung, trên quốc yến cho dù là ngoại tộc hay nước láng giềng đến chúc mừng, có người làm đổ đồ ăn ra bàn, nhị ca cũng tuyệt đối sẽ không ra tay.Giống loại trường hợp đó, mà bộc lộ tài năng tuyệt vời như thế này thì sẽ khiến có cả yến hội cũng sẽ kinh hãi và vỗ tay rầm trời thôi.Phụ hoàng cũng sẽ thật cao hứng.Nhưng nhị ca, tựa hồ khinh thường làm như thế.Không nghĩ tới ở chỗ Kỳ Bàn viện nho nhỏ này, một tỳ nữ nho nhỏ, một chén canh cỏn con kia.Khiến cho nhị ca không chút do dự sử dụng tuyệt đỉnh công phu.Tất cả điều này, chỉ có thể nói minh một vấn đề, nhị ca đối với Tô Mạt, tuyệt đối là đã động chân tình.Về phần có thể là đang diễn cho mình xem, hoặc là có phải cố ý lấy lòng Tô Mạt hay không, những điều này hắn cảm thấy cũng không có khả năng.Lấy võ công của nhị ca mà nói, ra oai phủ đầu với các huynh đệ thực dễ dàng.Mà muốn lấy lòng Tô Mạt, thì phải là lấy lòng Tô gia, không phải phong cách của nhị ca.Hoàng Phủ Cẩn đem cái khay trả lại cho Thủy Muội, lại vỗ vai Hoàng Phủ Giới một cái.Hoàng Phủ Giới phục hồi tinh thần lại, há to miệng,“Nhị ca, ngươi, ngươi quá lợi hại !Chỉ dạy ta đi.”Hắn hiện tại kỹ thuật kỵ xạ đã tốt hơn, nhưng giống như nhị ca tùy tâm sở dục bay ngược trở lại, căn bản là làm không được.Cho dù sư phụ đang truyền dạy cho hắn cũng không chắc làm được.Dù sao thì có võ lâm cao thủ, khinh công cao thủ cũng có, nhưng thể chất mọi người có hạn, có sở trường ngoại công, nội lực lại không đủ, hoặc là có khả năng am hiểu nội công tâm pháp nhưng khinh công thì lại bình thường.Tóm lại, bởi vì đều do thể chất hạn chế của mỗi người, cơ bản sẽ không giống Hoàng Phủ Cẩn toàn năng như vậy.Hắn quả thực là kỳ tài luyện võ, hơn một ngàn năm khó gặp một người.Hoàng Phủ Giác tiến lên hành lễ,“Nhị ca, chúc mừng ngươi trở thành Tề vương, chúng ta đang nghĩ tìm thời gian để chúc mừng người.”Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lại nhìn về phía Tô Mạt, giơ tay về phía nàng.Tô Mạt bày ra bộ dáng như chú chim nhỏ lập tức chạy ùa vào trong lòng hắn, đưa tay cho hắn, Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay nàng.Hoàng Phủ Giác vẫn tươi cười như trước, ánh mắt trong suốt đã có chút tối lại, hắn cười nói:“Nhị vị cũng thật biết trêu đùa người. Để chúng ta lo lắng cho các ngươi, các ngươi......”Hoàng Phủ Cẩn nắm chặt tay Tô Mạt, hai người kề vai sát cánh, nam tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, nữ dịu dàng đáng yêu, một cặp xứng đôi vừa lứa.Hắn thản nhiên nói:“Nếu để ngươi cưới Tống gia tiểu thư, ngươi nguyện ý sao?”