Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 2854
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 2854Quan Triều Viễn nghiêm mặt, cởi bỏ trói buộc trên hai tay cô.Đôi cổ tay trắng nốn xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện hai vệt máu bầm màu hồng tím.Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng dù đang ngủ, Tô Lam vẫn hoảng sợ rụt người lại, vô cùng kháng cự vòng tay anh.Rõ ràng anh chỉ hận không thể chiêu chuộng cô hết mực, bảo vệ cô trong lòng bàn tay, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vầy?Sau khi rửa sạch cơ thể của cô, Quan Triều Viễn giúp cô đắp chăn rồi xoay người đi ra ngoài Này vừa cảm giác, Tô Lam không biết đã ngủ bao lâu.Tận khi hoàng hôn buông xuống, cô mới mơ màng tỉnh lại Cô ngây ngốc mở to mắt, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong cổ họng như bị lửa thiêu cháy, cổ tay cổ chân cũng vô cùng đau, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn.Những vết tích đó như đang nhắc nhở cô, mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật.Từng chuyện xảy ra đêm qua lần lượt trôi qua trong đầu cô, thậm chí chỉ mới nhở lại một chút, cả người cô đã run rẩy không ngừng.Quan Triều Viễn?Tô Lam liếc nhìn bốn phía theo bản năng, cô phát hiện ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện kia không ở đây.Cô thẫn thờ bước chân xuống giường, nhưng hai chân cô lúc này mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vừa mới chạm sàn đã té rầm xuống đất.Tên cầm thú, bại hoại Quan Triều Viễn! Dám bắt nạt mình như vậy.Súc vật cũng không bằng!Tô Lam miễn cưỡng cử động cơ thể, cô chợt nhớ tới một chuyện.Sau mỗi lần cô và Quan Triều Viễn thân thiết, cô sẽ uống thuốc đúng lúc.Hiện tại đã qua một ngày một đêm rồi, không biết còn có tác dụng không nữa.Cô đỡ vách tường, lôi cái chân mềm oặt lết tới bên tủ quần áo.Cô và Quan Triều Viễn chưa từng thương lượng về chuyện đứa nhỏ, cho nên mỗi lần đều là Tô Lam trốn anh uống thuốc.Từ trong túi áo khoác lôi lay một lọ thuốc nhỏ, cô đổ ra hai viên thuốc.©ô cúi đầu, có hơi ngơ ngác ấn bụng của mình: có lẽ lúc này, trong bụng cô đã có đứa nhỏ của cả hai đi.Trước kia, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, đôi lúc cô còn ảo tưởng, có phải sẽ không cần uống loại thuốc này nữa không.Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ rồi.Lúc cô chuẩn bị nhét thuốc vào miệng, từ cửa phòng ngủ chính phát ra tiếng, nó bị người đẩy ra.Cô hoảng sợ, tay cũng run theo.Lọ thuốc trong lòng bàn tay vì động tác của cô mà rơi xuống đất, lăn thẳng tới cửa, đụng vào đôi dép lê đi trong nhà của đàn ông, rồi mới từ từ ngừng lại Tô Lam ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa, trên tay còn bưng chén cháo và vài món điểm tâm.Chết rồi!Trong lòng Tô Lam đột ngột trở nên hốt hoảng.Cô lo lắng nhìn về phía cái lọ, muốn nhào tới nhặt nó về, nhưng mà hai chân không nghe cô sai bảo nên chỉ có thể đứng đờ tại chỗ.Quan Triều Viễn cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm đảo qua lọ thuốc kia.Anh bước qua nó, đặt chén cháo lên bàn trà, sau đó xoay người bước ngược lại phía cửa, nhặt lọ thuốc nhỏ kia lên.Tô Lam gần như lấy tay ấn ngực theo bản năng.Bởi vì cô sợ nếu mình không đè lại, trái tim sẽ nhảy từ miệng ra mất.
Chương 2854
Quan Triều Viễn nghiêm mặt, cởi bỏ trói buộc trên hai tay cô.
Đôi cổ tay trắng nốn xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện hai vệt máu bầm màu hồng tím.
Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng dù đang ngủ, Tô Lam vẫn hoảng sợ rụt người lại, vô cùng kháng cự vòng tay anh.
Rõ ràng anh chỉ hận không thể chiêu chuộng cô hết mực, bảo vệ cô trong lòng bàn tay, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vầy?
Sau khi rửa sạch cơ thể của cô, Quan Triều Viễn giúp cô đắp chăn rồi xoay người đi ra ngoài Này vừa cảm giác, Tô Lam không biết đã ngủ bao lâu.
Tận khi hoàng hôn buông xuống, cô mới mơ màng tỉnh lại Cô ngây ngốc mở to mắt, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong cổ họng như bị lửa thiêu cháy, cổ tay cổ chân cũng vô cùng đau, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn.
Những vết tích đó như đang nhắc nhở cô, mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật.
Từng chuyện xảy ra đêm qua lần lượt trôi qua trong đầu cô, thậm chí chỉ mới nhở lại một chút, cả người cô đã run rẩy không ngừng.
Quan Triều Viễn?
Tô Lam liếc nhìn bốn phía theo bản năng, cô phát hiện ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện kia không ở đây.
Cô thẫn thờ bước chân xuống giường, nhưng hai chân cô lúc này mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vừa mới chạm sàn đã té rầm xuống đất.
Tên cầm thú, bại hoại Quan Triều Viễn! Dám bắt nạt mình như vậy.
Súc vật cũng không bằng!
Tô Lam miễn cưỡng cử động cơ thể, cô chợt nhớ tới một chuyện.
Sau mỗi lần cô và Quan Triều Viễn thân thiết, cô sẽ uống thuốc đúng lúc.
Hiện tại đã qua một ngày một đêm rồi, không biết còn có tác dụng không nữa.
Cô đỡ vách tường, lôi cái chân mềm oặt lết tới bên tủ quần áo.
Cô và Quan Triều Viễn chưa từng thương lượng về chuyện đứa nhỏ, cho nên mỗi lần đều là Tô Lam trốn anh uống thuốc.
Từ trong túi áo khoác lôi lay một lọ thuốc nhỏ, cô đổ ra hai viên thuốc.
©ô cúi đầu, có hơi ngơ ngác ấn bụng của mình: có lẽ lúc này, trong bụng cô đã có đứa nhỏ của cả hai đi.
Trước kia, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, đôi lúc cô còn ảo tưởng, có phải sẽ không cần uống loại thuốc này nữa không.
Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Lúc cô chuẩn bị nhét thuốc vào miệng, từ cửa phòng ngủ chính phát ra tiếng, nó bị người đẩy ra.
Cô hoảng sợ, tay cũng run theo.
Lọ thuốc trong lòng bàn tay vì động tác của cô mà rơi xuống đất, lăn thẳng tới cửa, đụng vào đôi dép lê đi trong nhà của đàn ông, rồi mới từ từ ngừng lại Tô Lam ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa, trên tay còn bưng chén cháo và vài món điểm tâm.
Chết rồi!
Trong lòng Tô Lam đột ngột trở nên hốt hoảng.
Cô lo lắng nhìn về phía cái lọ, muốn nhào tới nhặt nó về, nhưng mà hai chân không nghe cô sai bảo nên chỉ có thể đứng đờ tại chỗ.
Quan Triều Viễn cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm đảo qua lọ thuốc kia.
Anh bước qua nó, đặt chén cháo lên bàn trà, sau đó xoay người bước ngược lại phía cửa, nhặt lọ thuốc nhỏ kia lên.
Tô Lam gần như lấy tay ấn ngực theo bản năng.
Bởi vì cô sợ nếu mình không đè lại, trái tim sẽ nhảy từ miệng ra mất.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 2854Quan Triều Viễn nghiêm mặt, cởi bỏ trói buộc trên hai tay cô.Đôi cổ tay trắng nốn xinh đẹp giờ đây đã xuất hiện hai vệt máu bầm màu hồng tím.Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng dù đang ngủ, Tô Lam vẫn hoảng sợ rụt người lại, vô cùng kháng cự vòng tay anh.Rõ ràng anh chỉ hận không thể chiêu chuộng cô hết mực, bảo vệ cô trong lòng bàn tay, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như vầy?Sau khi rửa sạch cơ thể của cô, Quan Triều Viễn giúp cô đắp chăn rồi xoay người đi ra ngoài Này vừa cảm giác, Tô Lam không biết đã ngủ bao lâu.Tận khi hoàng hôn buông xuống, cô mới mơ màng tỉnh lại Cô ngây ngốc mở to mắt, cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong cổ họng như bị lửa thiêu cháy, cổ tay cổ chân cũng vô cùng đau, cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn.Những vết tích đó như đang nhắc nhở cô, mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật.Từng chuyện xảy ra đêm qua lần lượt trôi qua trong đầu cô, thậm chí chỉ mới nhở lại một chút, cả người cô đã run rẩy không ngừng.Quan Triều Viễn?Tô Lam liếc nhìn bốn phía theo bản năng, cô phát hiện ra tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện kia không ở đây.Cô thẫn thờ bước chân xuống giường, nhưng hai chân cô lúc này mềm nhũn, không có chút sức lực nào, vừa mới chạm sàn đã té rầm xuống đất.Tên cầm thú, bại hoại Quan Triều Viễn! Dám bắt nạt mình như vậy.Súc vật cũng không bằng!Tô Lam miễn cưỡng cử động cơ thể, cô chợt nhớ tới một chuyện.Sau mỗi lần cô và Quan Triều Viễn thân thiết, cô sẽ uống thuốc đúng lúc.Hiện tại đã qua một ngày một đêm rồi, không biết còn có tác dụng không nữa.Cô đỡ vách tường, lôi cái chân mềm oặt lết tới bên tủ quần áo.Cô và Quan Triều Viễn chưa từng thương lượng về chuyện đứa nhỏ, cho nên mỗi lần đều là Tô Lam trốn anh uống thuốc.Từ trong túi áo khoác lôi lay một lọ thuốc nhỏ, cô đổ ra hai viên thuốc.©ô cúi đầu, có hơi ngơ ngác ấn bụng của mình: có lẽ lúc này, trong bụng cô đã có đứa nhỏ của cả hai đi.Trước kia, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, đôi lúc cô còn ảo tưởng, có phải sẽ không cần uống loại thuốc này nữa không.Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn quá ngây thơ rồi.Lúc cô chuẩn bị nhét thuốc vào miệng, từ cửa phòng ngủ chính phát ra tiếng, nó bị người đẩy ra.Cô hoảng sợ, tay cũng run theo.Lọ thuốc trong lòng bàn tay vì động tác của cô mà rơi xuống đất, lăn thẳng tới cửa, đụng vào đôi dép lê đi trong nhà của đàn ông, rồi mới từ từ ngừng lại Tô Lam ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy Quan Triều Viễn đang đứng trước cửa, trên tay còn bưng chén cháo và vài món điểm tâm.Chết rồi!Trong lòng Tô Lam đột ngột trở nên hốt hoảng.Cô lo lắng nhìn về phía cái lọ, muốn nhào tới nhặt nó về, nhưng mà hai chân không nghe cô sai bảo nên chỉ có thể đứng đờ tại chỗ.Quan Triều Viễn cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm đảo qua lọ thuốc kia.Anh bước qua nó, đặt chén cháo lên bàn trà, sau đó xoay người bước ngược lại phía cửa, nhặt lọ thuốc nhỏ kia lên.Tô Lam gần như lấy tay ấn ngực theo bản năng.Bởi vì cô sợ nếu mình không đè lại, trái tim sẽ nhảy từ miệng ra mất.