Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…

Chương 2871

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 2871Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Lam, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.Lục Anh Khoa liếc nhìn Quan Triều Viễn cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Quan Triều Viễn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Lam.Quan Triều Viễn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Lam…”Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Lam chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.Quan Triều Viễn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Lam, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn, bàn tay đang siết chặt của Tô Lam chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.Triều Viễn cứ thế canh giữ bên cạnh giường, nhìn cô chăm chú, ngay cả việc có người đấy cửa đi tới, anh cũng không phát hiện.“Triều Viễn, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát đã?”Lê Duyệt Tư nói Cô ấy đi tới gần, trong tay còn bưng một chén cháo gạo nóng hổi vừa mới nấu xong.Có điều, lúc này Lê Triều Viễn vô cùng chăm chú nhìn Tô Lam, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên: “Không cần”Lê Duyệt Tư nhíu mày. Nhưng cô ấy vẫn đi tới, khẽ đặt chén cháo ở đầu giường.“Triều Viễn, cứ tiếp tục như vậy, cô ấy không sao cả còn anh sẽ ngã xuống trước đó”Quan Triều Viễn nghe giọng nói không có gì quan trọng của Lê Duyệt Tư, anh đột nhiên ‘Vụt’ một cái chạy tới Anh nằm chặt lấy tay Tô Lam, giọng nói lạnh đi tám phần.“Ai nói cô ấy không sao?”Lê Duyệt Tư bất ngờ một chút. Cô ấy không hề nghĩ tới bản thân chẳng qua muốn khuyên nhủ anh mà thôi, Quan Triều Viễn lại đột nhiên tức giận như vậy, còn lớn tiếng nói chuyện với cô ấy.Ngọn lửa vô danh đọng lại trong ngực cô ấy giống như đột nhiên được nhóm lửa: “Quan Triều Viễn, vì sao cô ấy lại thành ra thế này? Còn không phải vì anh sao! Anh ở đây hô to gọi nhỏ với em thì làm được gì?”Câu nói này của Lê Duyệt Tư ngược lại đang nhấc nhở Quan Triều Viễn.Anh có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm Cô ấy nói không sai, Tô Lam thành ra thế này toàn bộ là vì anh, “Em đi ra ngoài đi, bệnh nhân cần yên tĩnh”Quan Triều Viễn hờ hững nói, giọng nói rã rời Lê Duyệt Tư nghe những lời này, tức giận trong lòng càng to thêm: Quan Triều Viễn đang nói gì?

Chương 2871

Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Lam, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.

“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”

Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Lục Anh Khoa liếc nhìn Quan Triều Viễn cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Quan Triều Viễn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Lam.

Quan Triều Viễn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.

Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.

Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.

Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.

Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Lam…”

Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Lam chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.

Quan Triều Viễn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?

Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Lam, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”

€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn, bàn tay đang siết chặt của Tô Lam chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.

Triều Viễn cứ thế canh giữ bên cạnh giường, nhìn cô chăm chú, ngay cả việc có người đấy cửa đi tới, anh cũng không phát hiện.

“Triều Viễn, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát đã?”

Lê Duyệt Tư nói Cô ấy đi tới gần, trong tay còn bưng một chén cháo gạo nóng hổi vừa mới nấu xong.

Có điều, lúc này Lê Triều Viễn vô cùng chăm chú nhìn Tô Lam, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên: “Không cần”

Lê Duyệt Tư nhíu mày. Nhưng cô ấy vẫn đi tới, khẽ đặt chén cháo ở đầu giường.

“Triều Viễn, cứ tiếp tục như vậy, cô ấy không sao cả còn anh sẽ ngã xuống trước đó”

Quan Triều Viễn nghe giọng nói không có gì quan trọng của Lê Duyệt Tư, anh đột nhiên ‘Vụt’ một cái chạy tới Anh nằm chặt lấy tay Tô Lam, giọng nói lạnh đi tám phần.

“Ai nói cô ấy không sao?”

Lê Duyệt Tư bất ngờ một chút. Cô ấy không hề nghĩ tới bản thân chẳng qua muốn khuyên nhủ anh mà thôi, Quan Triều Viễn lại đột nhiên tức giận như vậy, còn lớn tiếng nói chuyện với cô ấy.

Ngọn lửa vô danh đọng lại trong ngực cô ấy giống như đột nhiên được nhóm lửa: “Quan Triều Viễn, vì sao cô ấy lại thành ra thế này? Còn không phải vì anh sao! Anh ở đây hô to gọi nhỏ với em thì làm được gì?”

Câu nói này của Lê Duyệt Tư ngược lại đang nhấc nhở Quan Triều Viễn.

Anh có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm Cô ấy nói không sai, Tô Lam thành ra thế này toàn bộ là vì anh, “Em đi ra ngoài đi, bệnh nhân cần yên tĩnh”

Quan Triều Viễn hờ hững nói, giọng nói rã rời Lê Duyệt Tư nghe những lời này, tức giận trong lòng càng to thêm: Quan Triều Viễn đang nói gì?

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 2871Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Lam, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.Lục Anh Khoa liếc nhìn Quan Triều Viễn cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Quan Triều Viễn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Lam.Quan Triều Viễn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Lam…”Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Lam chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.Quan Triều Viễn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Lam, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Quan Triều Viễn, bàn tay đang siết chặt của Tô Lam chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.Triều Viễn cứ thế canh giữ bên cạnh giường, nhìn cô chăm chú, ngay cả việc có người đấy cửa đi tới, anh cũng không phát hiện.“Triều Viễn, anh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát đã?”Lê Duyệt Tư nói Cô ấy đi tới gần, trong tay còn bưng một chén cháo gạo nóng hổi vừa mới nấu xong.Có điều, lúc này Lê Triều Viễn vô cùng chăm chú nhìn Tô Lam, đừng nói là quay đầu lại, thậm chí mí mắt anh cũng không nâng lên: “Không cần”Lê Duyệt Tư nhíu mày. Nhưng cô ấy vẫn đi tới, khẽ đặt chén cháo ở đầu giường.“Triều Viễn, cứ tiếp tục như vậy, cô ấy không sao cả còn anh sẽ ngã xuống trước đó”Quan Triều Viễn nghe giọng nói không có gì quan trọng của Lê Duyệt Tư, anh đột nhiên ‘Vụt’ một cái chạy tới Anh nằm chặt lấy tay Tô Lam, giọng nói lạnh đi tám phần.“Ai nói cô ấy không sao?”Lê Duyệt Tư bất ngờ một chút. Cô ấy không hề nghĩ tới bản thân chẳng qua muốn khuyên nhủ anh mà thôi, Quan Triều Viễn lại đột nhiên tức giận như vậy, còn lớn tiếng nói chuyện với cô ấy.Ngọn lửa vô danh đọng lại trong ngực cô ấy giống như đột nhiên được nhóm lửa: “Quan Triều Viễn, vì sao cô ấy lại thành ra thế này? Còn không phải vì anh sao! Anh ở đây hô to gọi nhỏ với em thì làm được gì?”Câu nói này của Lê Duyệt Tư ngược lại đang nhấc nhở Quan Triều Viễn.Anh có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm Cô ấy nói không sai, Tô Lam thành ra thế này toàn bộ là vì anh, “Em đi ra ngoài đi, bệnh nhân cần yên tĩnh”Quan Triều Viễn hờ hững nói, giọng nói rã rời Lê Duyệt Tư nghe những lời này, tức giận trong lòng càng to thêm: Quan Triều Viễn đang nói gì?

Chương 2871