Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 2966
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Quan Triều Viễn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”Đầu Tô Lam căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.©ô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”Nói xong, Tô Lam nhân cơ hội mở cửa xe.Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.Quan Triều Viễn cũng ra khỏi xe.Anh nhìn theo bóng lưng Tô Lam đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.Ngay khi Tô Lam vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Quan Triều Viễn bắt lại, đẩy sát vào tường.Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”Tô Lam mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”“Không dám sao?”Quan Triều Viễn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”Tô Lam bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.Quan Triều Viễn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”Tô Lam ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Quan Triều Viễn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Quan Triều Viễn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự suиɠ sướиɠ, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…Khi Tô Lam tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.“Tên khốn kiếp này…Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.Đột nhiên, cô nhìn thấy Quan Triều Viễn vẫn đang nằm bên cạnh mình.Tô Lam liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!Đến giờ này rồi mà Quan Triều Viễn vẫn ngủ yên được như vậy sao?Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?Nghĩ đến đây, Tô Lam lại không khỏi đỏ mặt.Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Quan Triều Viễn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Lam nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Quan Triều Viễn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Quan Triều Viễn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.
hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”
Đầu Tô Lam căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.
©ô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”
Nói xong, Tô Lam nhân cơ hội mở cửa xe.
Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.
Quan Triều Viễn cũng ra khỏi xe.
Anh nhìn theo bóng lưng Tô Lam đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.
Ngay khi Tô Lam vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Quan Triều Viễn bắt lại, đẩy sát vào tường.
Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”
Tô Lam mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”
“Không dám sao?”
Quan Triều Viễn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”
Tô Lam bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.
Quan Triều Viễn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”
Tô Lam ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Quan Triều Viễn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”
Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.
Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Quan Triều Viễn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự suиɠ sướиɠ, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…
Khi Tô Lam tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.
Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.
“Tên khốn kiếp này…
Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Quan Triều Viễn vẫn đang nằm bên cạnh mình.
Tô Lam liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!
Đến giờ này rồi mà Quan Triều Viễn vẫn ngủ yên được như vậy sao?
Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.
Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?
Nghĩ đến đây, Tô Lam lại không khỏi đỏ mặt.
Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Quan Triều Viễn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.
Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Lam nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Quan Triều Viễn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Quan Triều Viễn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”Đầu Tô Lam căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.©ô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”Nói xong, Tô Lam nhân cơ hội mở cửa xe.Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.Quan Triều Viễn cũng ra khỏi xe.Anh nhìn theo bóng lưng Tô Lam đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.Ngay khi Tô Lam vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Quan Triều Viễn bắt lại, đẩy sát vào tường.Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”Tô Lam mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”“Không dám sao?”Quan Triều Viễn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”Tô Lam bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.Quan Triều Viễn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”Tô Lam ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Quan Triều Viễn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Quan Triều Viễn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự suиɠ sướиɠ, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…Khi Tô Lam tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.“Tên khốn kiếp này…Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.Đột nhiên, cô nhìn thấy Quan Triều Viễn vẫn đang nằm bên cạnh mình.Tô Lam liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!Đến giờ này rồi mà Quan Triều Viễn vẫn ngủ yên được như vậy sao?Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?Nghĩ đến đây, Tô Lam lại không khỏi đỏ mặt.Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Quan Triều Viễn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Lam nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Quan Triều Viễn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.