Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 3182
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 3182‘Sau khi tắm rửa xong, Tô Lam mặc lại quần áo ở nhà và đi xuống lầu Lâm Mộc vẫn chưa trở về, cô là người duy nhất trong ngôi biệt thự.Cô pha một ly trà sữa, mở tỉ vi để dời sự chú ý của mình đi.Tô Lam ở trong nhà tìm việc gì đó để làm, vì chỉ cần rãnh rồi là trong đầu cô lại không thể không nghĩ đến những chuyện của Tô Duy Nam, cô thật sự không thể hiểu được: Nếu như anh trai cô thật sự đã về nước, và anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm thì tại sao lại không đến tìm cô đầu tiên? Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “King coong! King cong!”Tiếng chuông cửa đều đặn và mạnh mẽ.Địa chỉ của biệt thự rất ít người biết, cho nên ngoài mấy người Tân Tấn Tài, thì rất ít người đến đây.Tô Lam còn nghĩ rằng đó là Lâm Mộc đưa bọn trẻ đến trường xong trở về.Cô đứng dậy xỏ dép rồi bước nhanh ra cửa.“Lâm Mộc, có phải lại quên đem chìa khóa không? Lần sau bà còn ba lần bốn lượt làm mất như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu…”Lúc cô nói chuyện thì cánh cửa đã mở ra.Nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lâm Mộc…“Dì?”Tô Lam vô cùng ngạc nhiên.‘Sao Bạch Ninh Hương lại đến đây? Bà ấy được người hầu đẩy xe lăn tới, người hầu cao gần một mét tám, là một người đàn ông trung niên, trông giống vệ sĩ hoặc tài xế hơn.Trên người Bạch Ninh Hương mặc một bộ sườn xám, thanh lịch đứng đắn và rất khí chất.Bà ấy bình tĩnh nhìn Tô Lam: “Không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”Lúc này Tô Lam mới hồi thần, cô mở rộng cánh cửa, lùi lại và bước sang ngang: “Con xin lỗi, mời dì vào nhà”Bạch Ninh Hương được người vệ sĩ đẩy vào, ánh mắt bình tính quét qua phòng khách.Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, pháng phất chút khói thuốc, hoàn toàn không giống với biệt thự của thủ đô, ở đây bà ấy có thể ngửi được chút dấu vết của sự nổi tiếng.Bạch Ninh Hương dừng lại trước ghế sô pha.Tô Lam vội vàng vào bếp pha cho bà ấy một tách trà đặt lên trên bàn cà phê: “Dì, mời di uống trà.”Bạch Ninh Hương nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía trước: “Tôi nghĩ là cô cũng biết rằng hôm nay.tôi tới không phải để uống trà”‘Sắc mặt Tô Lam dần thay đổi: “Rót trà cho dì là phép lịch sự của con, dì có uống hay.không đó là do ý muốn của dì”Bạch Ninh Hương nheo mắt: Tô Lam này không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng mà cô ta có thật sự tốt như lời của ông cụ nói không? Có thể không? Con của bà ta là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù cô gái trước mặt có thật sự tốt hay không thì cũng không đủ tư cách để so sánh với Lệ Bảo Ngọc của bà ta.“Cô quen Quan Triều Viễn bao lâu rồi?”“Tám tháng rồi”“Quen biết tám tháng mà ở chung một năm, hả”
Chương 3182
‘Sau khi tắm rửa xong, Tô Lam mặc lại quần áo ở nhà và đi xuống lầu Lâm Mộc vẫn chưa trở về, cô là người duy nhất trong ngôi biệt thự.
Cô pha một ly trà sữa, mở tỉ vi để dời sự chú ý của mình đi.
Tô Lam ở trong nhà tìm việc gì đó để làm, vì chỉ cần rãnh rồi là trong đầu cô lại không thể không nghĩ đến những chuyện của Tô Duy Nam, cô thật sự không thể hiểu được: Nếu như anh trai cô thật sự đã về nước, và anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm thì tại sao lại không đến tìm cô đầu tiên? Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “King coong! King cong!”
Tiếng chuông cửa đều đặn và mạnh mẽ.
Địa chỉ của biệt thự rất ít người biết, cho nên ngoài mấy người Tân Tấn Tài, thì rất ít người đến đây.
Tô Lam còn nghĩ rằng đó là Lâm Mộc đưa bọn trẻ đến trường xong trở về.
Cô đứng dậy xỏ dép rồi bước nhanh ra cửa.
“Lâm Mộc, có phải lại quên đem chìa khóa không? Lần sau bà còn ba lần bốn lượt làm mất như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu…”
Lúc cô nói chuyện thì cánh cửa đã mở ra.
Nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lâm Mộc…
“Dì?”
Tô Lam vô cùng ngạc nhiên.
‘Sao Bạch Ninh Hương lại đến đây? Bà ấy được người hầu đẩy xe lăn tới, người hầu cao gần một mét tám, là một người đàn ông trung niên, trông giống vệ sĩ hoặc tài xế hơn.
Trên người Bạch Ninh Hương mặc một bộ sườn xám, thanh lịch đứng đắn và rất khí chất.
Bà ấy bình tĩnh nhìn Tô Lam: “Không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Lúc này Tô Lam mới hồi thần, cô mở rộng cánh cửa, lùi lại và bước sang ngang: “Con xin lỗi, mời dì vào nhà”
Bạch Ninh Hương được người vệ sĩ đẩy vào, ánh mắt bình tính quét qua phòng khách.
Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, pháng phất chút khói thuốc, hoàn toàn không giống với biệt thự của thủ đô, ở đây bà ấy có thể ngửi được chút dấu vết của sự nổi tiếng.
Bạch Ninh Hương dừng lại trước ghế sô pha.
Tô Lam vội vàng vào bếp pha cho bà ấy một tách trà đặt lên trên bàn cà phê: “Dì, mời di uống trà.”
Bạch Ninh Hương nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía trước: “Tôi nghĩ là cô cũng biết rằng hôm nay.
tôi tới không phải để uống trà”
‘Sắc mặt Tô Lam dần thay đổi: “Rót trà cho dì là phép lịch sự của con, dì có uống hay.
không đó là do ý muốn của dì”
Bạch Ninh Hương nheo mắt: Tô Lam này không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng mà cô ta có thật sự tốt như lời của ông cụ nói không? Có thể không? Con của bà ta là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù cô gái trước mặt có thật sự tốt hay không thì cũng không đủ tư cách để so sánh với Lệ Bảo Ngọc của bà ta.
“Cô quen Quan Triều Viễn bao lâu rồi?”
“Tám tháng rồi”
“Quen biết tám tháng mà ở chung một năm, hả”
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 3182‘Sau khi tắm rửa xong, Tô Lam mặc lại quần áo ở nhà và đi xuống lầu Lâm Mộc vẫn chưa trở về, cô là người duy nhất trong ngôi biệt thự.Cô pha một ly trà sữa, mở tỉ vi để dời sự chú ý của mình đi.Tô Lam ở trong nhà tìm việc gì đó để làm, vì chỉ cần rãnh rồi là trong đầu cô lại không thể không nghĩ đến những chuyện của Tô Duy Nam, cô thật sự không thể hiểu được: Nếu như anh trai cô thật sự đã về nước, và anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm thì tại sao lại không đến tìm cô đầu tiên? Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “King coong! King cong!”Tiếng chuông cửa đều đặn và mạnh mẽ.Địa chỉ của biệt thự rất ít người biết, cho nên ngoài mấy người Tân Tấn Tài, thì rất ít người đến đây.Tô Lam còn nghĩ rằng đó là Lâm Mộc đưa bọn trẻ đến trường xong trở về.Cô đứng dậy xỏ dép rồi bước nhanh ra cửa.“Lâm Mộc, có phải lại quên đem chìa khóa không? Lần sau bà còn ba lần bốn lượt làm mất như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu…”Lúc cô nói chuyện thì cánh cửa đã mở ra.Nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lâm Mộc…“Dì?”Tô Lam vô cùng ngạc nhiên.‘Sao Bạch Ninh Hương lại đến đây? Bà ấy được người hầu đẩy xe lăn tới, người hầu cao gần một mét tám, là một người đàn ông trung niên, trông giống vệ sĩ hoặc tài xế hơn.Trên người Bạch Ninh Hương mặc một bộ sườn xám, thanh lịch đứng đắn và rất khí chất.Bà ấy bình tĩnh nhìn Tô Lam: “Không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”Lúc này Tô Lam mới hồi thần, cô mở rộng cánh cửa, lùi lại và bước sang ngang: “Con xin lỗi, mời dì vào nhà”Bạch Ninh Hương được người vệ sĩ đẩy vào, ánh mắt bình tính quét qua phòng khách.Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, pháng phất chút khói thuốc, hoàn toàn không giống với biệt thự của thủ đô, ở đây bà ấy có thể ngửi được chút dấu vết của sự nổi tiếng.Bạch Ninh Hương dừng lại trước ghế sô pha.Tô Lam vội vàng vào bếp pha cho bà ấy một tách trà đặt lên trên bàn cà phê: “Dì, mời di uống trà.”Bạch Ninh Hương nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía trước: “Tôi nghĩ là cô cũng biết rằng hôm nay.tôi tới không phải để uống trà”‘Sắc mặt Tô Lam dần thay đổi: “Rót trà cho dì là phép lịch sự của con, dì có uống hay.không đó là do ý muốn của dì”Bạch Ninh Hương nheo mắt: Tô Lam này không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng mà cô ta có thật sự tốt như lời của ông cụ nói không? Có thể không? Con của bà ta là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù cô gái trước mặt có thật sự tốt hay không thì cũng không đủ tư cách để so sánh với Lệ Bảo Ngọc của bà ta.“Cô quen Quan Triều Viễn bao lâu rồi?”“Tám tháng rồi”“Quen biết tám tháng mà ở chung một năm, hả”